Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1739

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Cảnh Liên chợt liếc nhìn Sở Hà, ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay cô. Ngón áp út của cô không đeo gì cả, không đẹp chút nào.
Anh vốn không hiểu lắm về các quy tắc liên quan đến hôn lễ.
Dù gì anh cũng vốn không có ý định kết hôn nên không quan tâm đến các chi tiết nhỏ nhặt mà lễ cưới cần.
Có điều, nếu cô đã là vợ của Cố Cảnh Liên anh, thì tất cả những gì người khác khi kết hôn có thì cô nhất định cũng phải được sở hữu.
Nếu kết hôn phải có nhẫn kim cương, vậy thì anh sẽ mua cho cô.
Cố Cảnh Liên nói: “Chọn một kiểu đi.”
Sở Hà đang say mê ngắm nhìn các mẫu nhẫn trên kệ nên nhất thời không để ý đến lời nói của Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên lặp lại lần thứ hai: “Chọn một kiểu.”
“Vâng?”
Sở Hà ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
Người nhân viên liền tốt bụng đứng ra giải thích: “Anh đây muốn cô chọn kiểu nhẫn ạ! Hai người sắp đính hôn đúng chứ, vậy thì không thể thiếu một cặp nhẫn được!”
Sở Hà suy tư hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Kết hôn nhất định phải mua nhẫn mới được à?”
Cô cảm thấy khó hiểu.
Mọi người xung quanh đều sững sờ. Người nhân viên của cửa tiệm thầm nhủ: “Người yêu của cô đeo đồng hồ đắt thế kia, vậy mà sao cô lại trông cứ như dị ứng với kim cương chẳng bằng.”
Có người phụ nữ nào lại không thích kim cương đá quý cơ chứ?
Đây nhất định là kẻ giả mạo làm phụ nữ.
“Kết hôn tất nhiên là phải mua nhẫn rồi!”
Sở Hà nhìn qua một lượt các mẫu nhẫn, bỗng cô cảm thấy các kiểu dáng này trông chẳng khác gì nhau cả, liền lắc đầu nói: “Không chọn được cái nào cả.”
“Thưa cô, những mẫu này có thể không hợp với cô, nhưng cửa hiệu vẫn còn nhiều mẫu khác. Nếu giá thành không là vấn đề với hai vị, tôi hiện còn hai mẫu đặc biệt vô cùng giá trị.”
Nói xong cô nhân viên bán hàng liền mở két sắt lấy ra một chiếc hộp.
Sau đó cô ấy đeo bao tay vào rồi cẩn thận mở nắp hộp ra. Một tia sáng bạc lấp lánh từ trong hộp phát ra!
Bên trong chiếc hộp là một mẫu nhẫn có thiết kế khác hẳn so với các mẫu đang trưng trên kệ.
“Đây là mẫu giá trị nhất của cửa hiệu, có tên là: TOWER – LỜI THỀ.”
Người bán hàng cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra rồi giới thiệu: “Thưa cô, cô hãy xem, mặt chiếc nhẫn được thiết kế theo hình tháp Eiffel, dưới ánh đèn sẽ phản chiếu thành hình ngọn tháp nổi tiếng. Trên đây còn được đính một viên kim cương một cara vô cùng tinh tế.
Nhưng Sở Hà lại không cảm thấy thích, cô chỉ thấy viên kim cương quá to, trong quá hào nhoáng.
Thấy cô thờ ơ hững hờ, người nhân viên thất vọng hỏi: “Cô không thích kiểu này à?”
“To quá, trông nặng nề lắm.”
Có lẽ do nhiều năm làm nhiệm vụ nên cô đã quen với việc không đeo trang sức trên tay.
Cô bán hàng liền nói: “Nhẫn cưới không bắt buộc lúc nào cũng phải đeo. Nếu cô thất bất tiện thì cởi ra cất đi là được! Nếu cô đây vẫn thật sự chưa ưng ý thì chúng tôi vẫn còn một mẫu nữa.”
Người nhân viên lập tức lấy thêm từ két sắt ra một chiếc hộp khác.
Nắp hộp được mở ra, Sở Hà lướt mắt nhìn liền bị chiếc nhẫn sáng lấp lánh bên trong thu hút ngay!
Cô không bị hấp dẫn bởi viên kim cương 2.5 cara mà cô thích thú trước thiết kế rất lạ của chiếc nhẫn.
“Tên của nó là: TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH SẼ LÊN NGÔI – CÔNG CHÚA. Đây là mẫu giới hạn của thương hiệu chúng tôi. Mẫu mã này dùng loại kim cương tốt nhất để thiết kế rồi đính ngọc ruby lên như để nhấn mạnh cho tình yêu vĩnh cữu, rằng mỗi cô gái đều sẽ trở thành công chúa trong cổ tích…”
“Ha ha…”
Sở Hà chưa nghe hết mà đã phá lên cười.
Công chúa?
Cô đâu còn là con nít, đã không còn tin vào chuyện cổ tích nữa.
Cách diễn giải nghe thật ấu trĩ.
Nhưng chiếc nhẫn này đúng thật là rất đẹp.
Nhìn từ hai bên mặt thì viên kim cương thật sự được khắc thành hình vương miệng, tượng trưng cho ngôi vị hoàng hậu cao quý.
Các chấu giữ viên kim cương cũng được tạo hình theo loài hoa sen, tượng trưng cho sự thuần khiết của người phụ nữ.
Ngọc ruby khảm ở hai bên cũng được gia công vô cùng tinh tế.
Ở Châu Âu, ngọc ruby tượng trưng cho quyền lực.
Sở Hà tuy không thích ngọc ruby nhưng cô không thể phủ nhận chiếc nhẫn này rất đẹp.
Cô buột miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người nhân viên cười rồi đáp: “Hai trăm nghìn!”
“…”
Sở Hà cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu cơ?”
Người nhân viên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Hai trăm nghìn thưa cô!”
“Đắt quá!”
Sở Hà nhẩm tính, hai trăm nghìn, nếu tính theo lương hàng tháng chỉ hơn năm nghìn của cô thì phải nhịn ăn nhịn mặc bốn năm mới mua được chiếc nhẫn này.
Sao lại đắt thế?
Sở Hà lại hỏi: “Hai trăm nghìn một cặp?”
“Hai trăm nghìn là giá của chiếc nhẫn size nữ thôi thưa cô.”
“…”
Đây chỉ mới là giá của một chiếc.
Sở Hà cảm thấy hoa mắt, đứng không vững nữa.
Hàng nghìn con số đang bay nhảy trong suy nghĩ của cô lúc này.
Hai trăm nghìn, hai trăm nghìn…
Ôi…
Đắt quá, đắt quá…
Trong lúc Sở Hà vẫn còn đang hoang mang…
“Vậy lấy cái này.”
Cố Cảnh Liên nói: “Đeo vào cho cô ấy đi.”
Người nhân viên liền nói với Sở Hà: “Thưa cô, mời cô thử nhẫn!”
Sở Hà cẩn thận dò hỏi: “Thử thì có mất tiền không?”
Người nhân viên sững sờ, chớp mắt vài cái rồi gượng cười: “Thưa cô, không mất tiền ạ…”
Nghe vậy Sở Hà mới chịu đưa tay ra.
Năm Ng'n t cô thon dài, rất đẹp. Tay cô lại trắng, đeo nhẫn vào sẽ đẹp ngất ngây. Nhưng lật ngửa tay ra thì tay cô không còn đẹp nữa.
Lòng bàn tay cô đầy sẹo, nào là bị thương cho luyện tập, nào là bị thương do chấp hành nhiệm vụ.
Người nhân viên đeo nhẫn vào tay cô. Dưới ánh đèn, mỗi cử động của bàn tay đều khiến cho nhẫn tỏa sáng lấp lánh.
Thật đẹp.
Ngay cả Sở Hà cũng phải động lòng trước vẻ đẹp của chiếc nhẫn trên tay cô.
Tay cô không hề thô ráp xấu xí, nên chiếc nhẫn đeo vào là vừa ngay.
Người nhân viên nói với Cố Cảnh Liên: “Thưa anh, để tôi lấy nhẫn nam cho anh.”
Cố Cảnh Liên không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay của Sở Hà.
Ánh sáng lấp lánh của kim cương làm tôn lên làn da trắng của cô, nhìn rất đẹp.
Cố Cảnh Liên không quan tâm chiếc nhẫn nào đáng giá bao nhiêu, anh chỉ cần biết chiếc nào cô đeo vào trông đẹp nhất.
Người nhân viên đem mẫu nhẫn nam đến, định đeo vào cho Cố Cảnh Liên thì anh nói: “Để tôi tự làm.”
“Thưa anh, để tôi đeo cho anh ạ.”
“Tay của cô bẩn.”
Cố Cảnh Liên nhăn nhó mặt mày rồi nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Người nhân viên: “…”
Cô nhân viên suýt chút thì bị sự lạnh lùng tỏa ra từ người Cố Cảnh Liên làm cho đóng băng.
Anh mắc chứng ưa sạch sẽ, rất ghét người khác chạm vào mình.
Ví dụ như tấm thẻ ngân hàng lúc nãy, sau khi qua tay người khác thì đều phải được lau chùi lại một lần rồi mới được giao lại cho anh.
Người nhân viên hoang mang thật sự, cô chưa từng gặp cặp đôi nào khó chiều thế này.
Người nữ thì ngây ngốc tiếc tiền, người nam thì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “người lạ chớ lại gần”.
Có điều, chỉ cần bán được cặp nhẫn này thì người nhân viên xem như đã vượt chỉ tiêu tháng này mà công ty đề ra.
Cố Cảnh Liên tự tay lấy nhẫn đeo vào ngón áp út, chiếc nhẫn vừa vặn với tay anh một cách thần kỳ.
“Trời ạ, không cần chỉnh lại size luôn này! Xem ra cặp nhẫn này rất có duyên với hai vị!” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc