Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1738

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vậy là thanh toán xong rồi ư?
Thậm chí còn chẳng cần nhập mật mã?
Sở Hà hãy còn đang suy nghĩ thì Cố Cảnh Liên đã bước vào một cửa hiệu khác. Cô ngẩng đầu lên xem, “Manolo Blahnik”, thương hiệu nào đây nhỉ, hình như đây là tiếng Ý?
Hóa ra là một hiệu giày.
Đến khi trở ra thì dưới chân Sở Hà đã được thay một đôi giày cao gót tám phân. Những bước đi của Sở Hà xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất buồn cười.
Cô chưa từng mang qua đôi giay cao gót nào cao thế này.
Không chỉ đau mà còn khiến cô đi đứng khó khăn nữa.
Sở Hà cảm thấy bình thường bản thân đã phải vất vả lắm mới theo kịp Cố Cảnh Liên. Giờ mang đôi giày này cô lại càng bị anh bỏ xa.
Thật tức mà!
Cô vốn quen ăn mặc đơn giản, đột nhiên giờ bị ép thay váy đầm, mang giày cao gót, cảm giác cứ như bản thân là đàn ông đang giả làm phụ nữ vậy.
Nhìn rất không được tự nhiên.
Cố Cảnh Liên quay đầu lại thì thấy cô đã bị anh bỏ xa. Anh chau mày, cô đang mặc váy đi lạch bạch đến chỗ anh, trông chẳng khác gì một con vịt cả.
“…”
Sở Hà khó khăn lắm mới theo kịp anh, cô giận dữ hỏi: “Anh có thể đi chậm một tí không?”
Cố Cảnh Liên vuốt mày, lạnh lùng nói: “Chậm thế này à?”
Sở Hà tức tối cởi giày rồi ném hết túi lớn túi nhỏ đang cầm trên tay xuống đất: “Cố Cảnh Liên, rốt cuộc anh muốn gì? Anh muốn phá tôi đúng không? Thấy tôi ăn diện khó coi thế này anh vui lắm nhỉ? Muốn gì tùy anh, tôi không đủ kiên nhẫn để tiếp anh nữa!”
Cố Cảnh Liên: “…”
Người qua đường trông thấy cô lớn tiếng đều tò mò đứng lại hóng chuyện.
Trước mặt họ là hai người đang đứng mặt đối mặt, người đàn ông thì cao lớn tuấn tú, còn người phụ nữ trông rất không tự nhiên trong bộ váy đầm và giày cao gót.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, có vẻ là có mâu thuẫn gì đấy.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng vô cùng.
Cố Cảnh Liên nhìn sắc mặt mệt mỏi của Sở Hà rồi hơi chau mày.
Sở Hà cứ ngỡ anh sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ anh lại chầm chậm cúi người, quỳ một chân trước mặt cô, lấy từ túi ra một đôi giày khác rồi đặt lên tay.
“Chân, giơ ra.”
Anh ngước mặt nhìn cô.
Sở Hà kinh ngạc: “Làm gì thế?”
“Chân.”
Anh lặp lại lần nữa: “Giơ chân ra.”
Cố Cảnh Liên vốn nổi tiếng là người không biết kiên nhẫn, tâm trạng thì lúc này lúc khác, gương mặt chẳng bao giờ có mùa xuân.
Cảm xúc của anh ta nếu không là lạnh lùng không cảm xúc thì là nổi trận lôi đình.
Vậy mà lúc này, anh lại đủ bình tĩnh để lặp lại câu nói của mình lần thứ hai. Chuyện này trước nay vốn chưa từng xảy ra.
Sở Hà thấy anh một tay giữ lấy chiếc giày cao gót trên chân cô, tay còn lại thì mở to, lẽ nào anh định chính tay thay giày cho cô?
Ông chủ Cố cao ngạo sao lại có thể tốt bụng thế chứ?
Sở Hà không tin.
Cô do dự đưa chân ra.
Cô cũng khá cao mà size giày lại rất nhỏ, chỉ 37. Anh nhẹ nhàng giữ lấy chân của cô.
Tay anh rất to, bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt trên tay anh lại càng khiến cho sự khác biệt trông rõ mồn một.
Cố Cảnh Liên nâng niu bàn chân cô, cẩn thận giúp cô mang giày.
Sở Hà hết sức kinh ngạc, cô nhịn không được mà cười thành tiếng. Bao nhiêu hờn dỗi trong lòng bỗng chốc tan biến.
Trong phút hào hứng, cô lỡ lời: “Không ngờ Cố Cảnh Liên cũng biết đi giày cho người khác? Ha ha…”
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức trở nên cứng đờ.
Gương mặt của anh lập tức méo xệch, anh nín thở, cởi ngay đôi giày vừa mang vào cho cô ném xuống đất rồi đứng dậy nhìn cô chằm chằm.
“Tự mang vào đi.”
Sở Hà: “…”
Sở Hà nhìn xuống chân mình, đã mang xong rồi lại bị cởi ra ném đi, bàn chân lần nữa chạm vào nền đất lạnh. Nụ cười trên gương mặt của Sở Hà lập tức biến mất!
Lúc nãy cô còn mừng thầm khi thấy Cố Cảnh Liên chịu hạ mình thay giày cho cô.
Vậy mà cô chỉ lỡ cười một tiếng thì anh đã lại giận rồi.
Thật không phong độ!
“Anh…”
Cố Cảnh Liên quay người, nghênh ngang bỏ đi.
Anh ghét nhất là bị người khác chọc ghẹo.
Sở Hà không nói nên lời, mà cô cũng chẳng buồn đôi co với anh. Ít nhất cô cũng đã được anh hạ mình thay giày cho mình, nghĩ đến đây thì đã thấy vui rồi. Cô mang giày vào, cầm túi lên rồi lại đi từng bước khó khăn theo anh.
Hai người đang định về nhà.
Cố Cảnh Liên trong lúc vô tình đi ngang qua một hiệu trang sức thì được người nhân viên gọi: “Anh ơi, đi dạo phố cùng bạn gái à? Mua một chiếc nhẫn tặng cô ấy đi!”
Những nhân viên bán hàng ở các trung tâm thương mại lớn thế này phần lớn đều rất biết nhìn người.
Chỉ cần nhìn trang phục và thần thái của những khách hàng thì họ cũng đoán biết được phần nào gia cảnh của người đó.
Cố Cảnh Liên chỉ là vô tình đi ngang, nhưng người nhân viên bán hàng này lại rất tinh mắt phát hiện chiếc đồng hồ cực đắt tiền được đeo trên cổ tay anh.
Patek Philippe!
Ở Thụy Sĩ, thương hiệu này được mệnh danh là vua của đồng hồ.
Patek Philippe được thành lập năm 1839, là một trong mười thương hiệu đồng hồ nổi danh nhất thế giới.
Danh xưng “vua của các loại đồng hồ” này của nó tuyệt đối không phải hư danh.
Thiết kế sang trọng và nguyên vật liệu đắt tiền đã hình thành nên thương hiệu lâu dài của Patek Philippe.
Chiếc đồng hồ trên tay Cố Cảnh Liên là loại có thiết kế thuộc hàng phức tạp nhất của thương hiệu này: Đồng hồ cơ khí bạch kim 5002P.
Bạch kim được gia công tỉ mỉ, giá trị của chiếc đồng hồ này ít nhiều cũng hơn mười bảy triệu.
Mắt nhìn của người nhân viên này quả là không tầm thường.
Cố Cảnh Liên không thèm phản ứng, nhưng người nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình nói tiếp: “Anh không mua một chiếc tặng bạn gái sao ạ?”
Sở Hà từ phía sau đi đến, cô nhìn vào quầy trang sức thì chỉ cảm thấy bị chói mắt bởi số kim cương đá quý sáng choang lấp lánh.
Cố Cảnh Liên bỗng quay lại, đi thẳng đến quầy rồi nghiêm túc hỏi: “Kết hôn có cần mua nhẫn không?”
“Đây hẳn là bạn gái của anh?”
Người nhân viên nhìn Sở Hà rồi cười: “Bạn gái anh trông thật xinh, hai người sắp kết hôn à?”
Cố Cảnh Liên vẫn giữ sắc mặt lạnh như băng: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Người nhân viên đứng sững ra: “…”
Cô nhân viên rõ ràng đã bị sự lạnh lùng dữ tợn của Cố Cảnh Liên dọa cho giật mình. Cô khép nép nói: “Đương, đương, đương… nhiên rồi ạ! Kết hôn nhất định phải mua nhẫn!”
Người bán hàng cứ ngỡ mời được khách quý.
Cô đâu ngờ bản thân rước về một kẻ đại ác ma!
Người đàn ông này trông thật lạnh lùng, thật đáng sợ…
Thấy Cố Cảnh Liên đứng lại ở quầy trang sức, Sở Hà cũng bước đến xem. Bày trên kệ là rất nhiều mẫu nhẫn đẹp đẽ bắt mắt.
Cô ngẩng đầu lên thì mới thấy tên cửa hiệu được bọc bằng nhũ vàng lấp lánh: “I DO”.

Đến cả tấm bảng tên cửa hiệu cũng phải gắn đá quý lên.
Người nhân viên vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngày nay, có ai kết hôn mà lại không mua nhẫn? Nhẫn cưới không chỉ đại diện cho lời hứa trong tình yêu mà còn tượng trưng cho cái đẹp của hôn nhân và tình yêu chân chính,…”
Sở Hà nghe đến ù cả tai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc