Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1736

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người phụ nữ này ư?
Bộ mặt ngẩng lên trời, một thân đồ ngủ cũ nát, mấu chốt là trên chân còn đi giày thể thao!
Giày thể thao!
Thật quê mùa!
Cảm thấy cùng người đàn ông này đứng chung một chỗ rất hông xứng đôi.
Sở Hà cảm thấy giống như bỗng chốc tất cả đều nhìn về phía của cô.
Đánh giá trong ánh mắt có khinh bỉ, xem thường, thậm chí là...
Thù địch!
Đều nhìn nàng làm gì!
Cố Cảnh Liên sắc mặt không đổi hỏi:
"Phải đợi bao lâu?"
"Tôi không biết..."
Sở Hà nhìn số thứ tự, lại coi ở trên cửa sổ, phát hiện trên cửa là số 28 mà trên tay cô cầm chính là số 65.
"Đại khái còn phải chờ một tiếng đồng hồ."
"Thật phiền phức."
Cố Cảnh Liên đi tới một chỗ trống ngồi lên.
Sở Hà cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn chưa có ngồi vững thì ánh mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng quét tới càng rõ ràng, trong lúc nhất thời như mũi nhọn ẩn nấp.
"Cô xem, người phụ nữ kia thật quá nghèo túng..."
“Tại sao soái ca đều cưới phụ nữ như thế... Một lời khó nói hết đấy."
"Kỳ thực người phụ nữ kia bề ngoài vẫn còn tính là xinh đẹp, chính là trang phục có khó coi một chút."
"Đôi giày thể thao kia sẽ không phải mua ở vỉa hè đó chứ? Tôi thấy người đàn ông kia mang trên tay đồng hồ Patek Philippe, có người nói mấy trăm vạn một cái đó! Tôi thấy nhất định là hàng thật."
Đồng hồ trên tay Cố Cảnh Liên lập tức làm người ta chú ý.
"Patek Philippe! Không phải hàng nhái đó chứ!"
"Không có khả năng là hàng nhái đâu! Cảm giác rất tinh xảo. Hơn nữa khí chất của người đàn ông này rất tốt, không giàu sang cũng phú quý, như thế nhất định là thiếu gia."
"Vậy làm sao lại cưới người phụ nữ này chứ?"
"Cho dù là nghèo túng thì đến đăng ký kết hôn cũng phải làm dáng sơ qua một chút chứ! Chí ít là mặc cái áo sơ mi đi!"
...
Dù rằng những tiếng bàn luận kia bị ép tới cực thấp nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng truyền vào tai của Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà.
Cố Cảnh Liên theo thanh âm nhìn lại, mắt phượng híp lại nguy hiểm.
Những người lén lút nghị luận lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn thêm.
Thế giới này, phảng phất như cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cố Cảnh Liên lần thứ hai ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng đánh giá quần áo trên người Sở Hà, lông mày anh tuấn cau lại:
"Cô làm sao lại mặc quần áo này."
Sở Hà nói không nên lời:
"Tôi chỉ có luân phiên thay đổi mấy bộ quần áo."
"Tại sao không mua quần áo?"
Cố Cảnh Liên có chút không vui hỏi:
"Tôi nhớ bác Phúc mỗi tháng đều ghi tên cô trên mục chuyển tiền."
"Đó là tiền của anh, tại sao tôi phải dùng?"
Sở Hà lạnh lùng nói:
"Chính tôi có tay có chân, tự mình kiếm tiền mua quần áo."
Tại sao phải dùng tiền của anh mua quần áo?
Cố Cảnh Liên:
"..."
Người phụ nữ này, triệt để chỉ còn lại khí chất.
Anh nhanh chóng đứng dậy, nói với cô:
"Đứng dậy."
Sở Hà mờ mịt trợn mắt nhìn anh.
"Làm gì?"
"Mua quần áo."
Nói xong anh liền đi về phía cửa.
Giọng điệu, ngữ khí càng tô điểm phong cách độc đoán của anh.
Tựa như không có trưng cầu ý kiến của cô.
Sở Hà lộn xộn trong gió.
"Này! Không cần đặc biệt mua quần áo chứ? Chỉ là đăng kí kết hôn mà thôi!"
Thấy Cố Cảnh Liên càng đi càng xa, cô bất đắc dĩ đứng lên đuổi theo anh.
Phía sau một đám người đưa mắt nhìn nhau, không rõ tình huống.
Đây là tình huống gì?
Thậm chí có phụ nữ sẽ không thích đi dạo phố không thích trang điểm không thích mua quần áo?
Nghe khẩu khí của người đàn ông thì mỗi tháng định kỳ chuyển tiền cho người phụ nữ kia, không lẽ...
"Không phải là bị bao nuôi chứ?"
"Nếu là bao nuôi thì người ta làm sao có thể đến đây đăng ký kết hôn chứ?"
Mọi người lạc trôi trong gió.
Cục dân chính nằm gần trung tâm thành phố phồn hoa.
Cố Cảnh Liên đi xa xa phía trước, Sở Hà thật vất vả mà đuổi theo anh, rầu rĩ không vui chất vấn:
"Cố Cảnh Liên, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Suy nghĩ thế nào mà nói đi là đi!
"Mua quần áo."
"Mua quần áo cái gì chứ?"
Sở Hà nói:
"Bộ quần áo này của tôi không được sao? Hơn nữa hôm nay là đến đăng ký kết hôn, đăng ký xong rồi đi chứ, cần phải tốn công như vậy sao?"
Chủ yếu là không kịp thời gian về.
Cô tính toán thời gian một lúc.
Bây giờ là chín rưỡi sáng, nếu đi dạo một cửa hàng mua xong quần áo trở về thì cục dân chính liền nghỉ rồi, phải chờ tới chiều mới có thể đăng ký được.
Đến lúc này lại đi, tốn không ít thời gian.
Cố Cảnh Liên không vui nói:
"Cô mặc quần áo thế này thì chụp ảnh thế nào."
Anh là điển hình tính cách của chòm sao xữ nữ, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một chút tì vết cũng không thể khoan nhượng.
Lúc bắt đầu, trước khi đến anh cho rằng đăng ký kết hôn chỉ cần một số giấy tờ chứng nhận là đủ, kết quả phát hiện còn phải chụp ảnh.
Nhiều cặp đôi như vậy, đều ăn mặc thật đẹp đẽ, còn cô lại ăn mặc tùy ý như thế.
Thiệt cho anh còn mặc một bộ âu phục, làm sao khoan nhượng cô mặc trang phục cẩu thả như thế chụp ảnh cùng anh.
Cô ăn mặc như vậy thế nào lại làm anh đau mắt rồi?
Chỗ này có vấn đề sao?
Khóe môi Sở Hà giật giật lợi hại.
"Không nhận ra anh đi đăng ký kết hôn còn muốn thập toàn thập mỹ."
Cố Cảnh Liên không để ý tới cô.
Anh đi thẳng vào một trung tâm thương mại, Sở Hà vẻ mặt phiền muộn đi theo sát phía sau anh, vừa đi vào thì bày biện cùng trang trí lộng lẫy của trung tâm thương mại suýt chút nữa liền chói hỏng mắt của cô.
Quá lấp lánh đi!
Cô theo bản năng dụi dụi mắt liền thấy Cố Cảnh Liên đã đi thật xa.
Người này!
Chân dài như vậy tùy tiện cất bước liền là một mét, không thể đi chậm một chút sao?
Sở Hà đuổi theo anh nhưng anh đột nhiên dừng ở một tiệm bán quần áo, cô phanh không kịp, đâm đầu vào sau lưng hắn, bị đường cong sống lưng hết sức cường tráng của anh ***ng cho đầu váng mắt hoa.
"Vào trong."
Anh nói mỗi chữ đều keo kiệt tựa như rất quý giá, có thể dùng một chữ biểu đạt ý nghĩa thì tuyệt không nói nhiều hơn một chữ.
Sở Hà bất đắc dĩ bước vào, một trận hương thơm tràn đến, tiếp theo là trang phục xa hoa kiểu mới nhất được trưng bày làm cho cô hoa cả mắt.
"Chào quý khách!"
Nhân viên cửa hàng tiến lên đón, còn chưa kịp chào hỏi thì ngay sau đó liền cảm giác được một trận gió lạnh tràn đến, người này theo bản năng nhìn về phía sau Sở Hà lại nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nhưng khí thế lạnh lùng bước vào.
Vẻ mặt u ám của Cố Cảnh Liên cùng dáng vẻ cao quý không gì sánh được của người có địa vị, khí thế kinh người!
Nhân viên cửa hàng sợ đến trực tiếp cứng ngắc tại chỗ.
Cố Cảnh Liên đẩy Sở Hà lên trước mắt nhân viên bán hàng, sắc mặt không đổi căn dặn:
"Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo."
"Vâng, tôi lập tức chọn."
Nhân viên bán hàng sợ đến mồ hôi lạnh đầm đìa, lập tức mặc áo sau đó đi tới chọn quần áo trong tủ.
Sở Hà nhìn ngắm bốn phía, thấy quần áo của tiệm này tinh xảo mỹ lệ, tựa như đang phát sáng.
Nếu không thì làm sao mà tiền nào của nấy?
Đồ đắt tiền nhưng là đắt có lý do.
Cô giả vờ bình tĩnh đi tới tủ quần áo phía trước, tùy ý chọn một bộ trang phục, cầm lấy bảng giá liếc một cái sau đó mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh xoay người đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên.
"Cố Cảnh Liên, anh mang đủ tiền không?"
"Tiền?"
Cố Cảnh Liên rất ngay thẳng thừa nhận:
"Trên người tôi không mang theo tiền."
"..."
Sở Hà nhỏ giọng chất vấn:
"Anh không mang theo tiền thì đến cửa hàng cái gì!"
"Tôi mang theo thẻ tín dụng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc