Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1732

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lý Hiểu Phong nghe vậy thì không nói gì nữa, anh lúng túng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Toàn bộ hành trình, hai người không trao đổi gì nữa.
Đến dưới khu chung cư của Lý Hiểu Phong, tài xế nói: "Đến rồi!"
Anh thấy đã đến nơi nên ngẩng đầu dậy, lấy ví tiền móc tiền đưa cô.
Sở Hà nói: "Không cần đâu, tôi trả được rồi."
"Em đưa tôi về, tôi nên trả mới đúng..."
"Không sao."
Sở Hà nói: "Coi như đây là trừ tiền chuyên cần vì mai tôi xin nghỉ đi."
Lý Hiểu Phong thở dài, đẩy cửa ra định xuống xe nhưng chợt nhớ ra dọc đường anh đã nói chuyện không nên nói, anh xoay người áy náy nói: "Xin lỗi, Sở Hà, hôm nay tôi… Hình như có hơi thất lễ!"
Cô mỉm cười: "Không sao, chỉ là tôi hy vọng, sau này anh đừng tùy tiện bình phẩm người khác khi chưa hiểu rõ."
Nói xong, cô kéo cửa xe, nói với tài xế: "Lái xe đi! Vui lòng đưa tôi đến đại lộ Thúy Phủ."
Xe sắp chuyển bánh, Lý Hiểu Phong kích động, bám vào của kiếng xe, lấy hết dũng khí nói: "Sở Hà, thật sự không thể suy xét tôi sao?"
Sở Hà kinh ngạc quay đầu.
Lý Hiểu Phong chân thành nói: "Suốt dọc đường tôi đã suy nghĩ kỹ! Bất kể em có con hay không, tôi đều thích! Thích một người là chuyện không thể tùy tiện thay đổi! Nếu như em đồng ý.. Tôi có thể làm một người chồng tốt! Một người cha... tốt!"
Sở Hà mặt không đổi sắc nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không muốn."
"..."
Anh không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như cũ, cô từ chối một cách hoàn toàn không do dự.
Anh có hơi lúng túng, cười yếu ớt, sau đó buông thỏng hai tay.
Chiếc xe lướt đi.
Xe mới vừa đi, chuông điện thoại chợt vang lên.
Lý Hiểu Phong nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông.
"Đội trưởng, tiến triển thế nào rồi?"
"Ha! Có tiến thêm một bước với Sở Hà không?"
"Vừa rồi chúng tôi cố tình kêu Sở Hà đưa anh về, anh có nắm chắc cơ hội hay không vậy?"
Lý Hiểu Phong trả lời: "Tiến triển gì chứ? Không có tiến triển gì hết! Sau này không được làm mấy trò này nữa!"
Nói xong, anh thở hổn hển cúp điện thoại.
Lý Hiểu Phong đỡ trán mình, suy nghĩ đến những lời thất lễ hôm nay, không biết ngày mai phải đối mặt với Sở Hà thế nào.
Trên đường, chuông điện thoại của Sở Hà cũng vang lên.
Là số của Cố Cảnh Liên.
Cô nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng lạnh lùng trong trẻo của anh: "Sao còn chưa về?"
"Đang trên đường về."
"Sao lại trễ như vậy?"
Sở Hà trả lời: "Có một người đồng nghiệp uống say nên đưa về."
Đưa đồng nghiệp về nhà sao?
Cố Cảnh Liên ngây ra, chẳng biết tại sao lại thấy không thoải mái.
"Đàn ông hay phụ nữ?"
Sở Hà không ngờ rằng anh sẽ hỏi vậy, hỏi vậy giống như anh rất để bụng.
Cô khó hiểu hỏi ngược lại: "Là đàn ông hay phụ nữ quan trọng lắm sao?"
Cố Cảnh Liên: "..."
"Là đàn ông."
Sở Hà trả lời, sau đó lại hỏi: "Tiểu Bảo ngủ chưa?"
"Tút, tút, tút..."
Sở Hà: "..."
Bên kia ngắt kết nối ngang, cô nhìn ra được, bản thân đã chọc giận anh.
Không giải thích được cô đắc tội anh chỗ nào chứ.
Sở Hà trợn mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm: "Không biết nổi điên cái gì nữa?"
Thật đúng là thay đổi thất thường, nói giận là giận.
Sở Hà về đến Cố gia, cô đi đến cửa nhưng phát hiện đã bị khóa.
"???"
Sao cửa lại khóa rồi?
Thông thường, cửa Cố gia sẽ mở rộng đến khuya, hơn nữa, còn có người canh giữ ngày đêm.
Hôm nay, cửa lại bị khóa, Sở Hà thấy rất khó hiểu, cô đập cửa.
Hồi lâu sau vẫn không ai mở cửa.
Cô có hơi không kiên nhẫn, hung hãn đạp một cước, "Đùng" một tiếng va chạm.
Ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng bước chân.
Sở Hà khoanh tay chờ người mở cửa nhưng người đó lại nói vọng ra: "Chị Sở Hà phải không?"
Những người bên dưới của Cố gia đều gọi Sở Hà là "Chị Sở", không vì cái gì khác, mà là cô đứng đâu, chỗ đó liền có khí thế mạnh mẽ, oai phong khác thường.
Từng là thanh tra hàng đầu của tổ chức hình cảnh quốc tế, tích lũy kinh nghiệm nhiều năm, loại khí thế phát ra từ trong xương không phải thứ người thường có thể so sánh được.
Sở Hà nói: "Là tôi, mở cửa đi!"
"Xin lỗi chị, không thể mở cửa được!" Người bên trong buồn bã nói một câu.
Mắt cô tối sầm: "Tại sao?"
Đàn em nơm nớp lo sợ: "Ông chủ đã ra lệnh như vậy."
"Lệnh quỷ quái gì chứ?"
Đêm hôm khuya khoắc, bỏ cô một mình ở bên ngoài, vậy mà còn không mở cửa nữa?
Ý gì đây, chẳng lẻ muốn cô ngủ ngoài đường sao?
Cố Cảnh Liên...
Sở Hà tức giận nghiến răng!
Tên này lại phát điên gì nữa vậy?
Sở Hà không nhị được, cô đạp của, lạnh lùng ra lệnh: "Mở cửa cho tôi!"
"Không thể mở... Đây là mệnh..."
Lời còn chưa nói hết, Sở Hà đã lui về sau đạp một cước, trực tiếp đạp cong khóa cửa!
Cô đi vào, nhìn thấy mấy tên đàn em trợn to mắt, không thể tin nỗi nhìn cô!
Cửa lớn phòng bị nghiêm ngặt, vô cùng vững chắc, vậy mà lại bị cô đạp một cước lập tức bật mở!
Thật là dũng mãnh!
"Chị Sở..."
Sở Hà bước lên nắm cổ áo một người, nổi giận hỏi: "Khóa cửa cái gì? Cố Cảnh Liên bảo các người khóa đúng không?"
"Vâng... Là... Là ông chủ ra lệnh..."
Sở Hà buông hắn ra, cô rảo bước đi về phía lầu.
Đi qua mái hiên, cô bước lên lầu, cô đẩy cửa phòng phòng Cố Cảnh Liên, anh mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa nhìn ra cửa sổ, không biết anh đã ngồi như vậy bao lâu, biểu cảm lạnh lùng, không thèm quay đầu lại.
Giọng nói lạnh lùng khiến không khí cả phòng như sắp đóng băng.
"Ai cho cô vào đây?"
Sở Hà sãi bước đi đến trước mặt anh, giận dữ nói: "Cố Cảnh Liên, anh nổi cơn gì nữa vậy hả?"
Anh không thay đổi sắc mặt hỏi: "Trễ vậy còn về làm gì."
"..."
Sở Hà nghi hoặc híp mắt, không biết ngay cả thời gian về nhà cũng bị anh quản lý!
"Tôi nhớ có báo trước là mình về trễ rồi mà."
Cô đã báo rồi nên anh không cần so đo từng giây từng phút với cô như vậy!
Rốt cuộc Cố Cảnh Liên cũng ngước mắt nhưng lại lạnh lùng nhìn lướt qua cô, gằn từng chữ: "Tôi không chấp nhận chuyện cô về nhà trễ như vậy."
Sở Hà vô cùng khó hiểu: "Anh nói như vậy lúc nào?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông phun ra hai chữ: "Hiện tại."
"..."
Anh có thể nói sớm chút được không!
"Đã hơn nửa đêm, nổi cơn gì không biết!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc