Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1728

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Bảo cầm lấy dao nĩa, vụng về đem miếng chân giò hun khói nhét vào miệng, ăn đến ngon miệng, ăn xong rồi còn dùng một ánh mắt cực kỳ khát khao tha thiết mong chờ nhìn Sở Hà.
Sở Hà đương nhiên không để cho cậu thất vọng, liền rót một cốc sữa bò, đẩy đến trước mặt cậu.
"Cha con nói cho con uống thêm nhiều sữa bò một chút, cao lên một chút!"
"Oa!"
Quá tốt!
Không nghĩ tới tình cảm của tình cảm của hai người lại mãnh liệt như vậy!
Có điều chỉ là thời một buổi tối ngắn ngủi đã khiến cha mẹ ăn ý như vậy rồi!
Tiểu Bảo nhất thời cảm thấy hành động của cậu tối hôm qua tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất cậu từng có!
Cậu ôm cốc sữa bò, uống một hớp, trong lòng càng thêm ngọt ngào!
Cảm giác rằng sự việc cậu mong đợi rốt cuộc cũng có hi vọng rồi!
...
Sở Hà đem Tiểu Bảo đến trường học, sau đó liền đi cục cảnh sát.
Biểu hiện ưu tú của cô buổi tối ngày hôm ấy đã khiến cô sớm chuyển chính thức.
Buổi sáng làm thủ tục chuyển chính thức, buổi trưa, cô vừa lấy được thức ăn ngồi xuống thì đội trưởng cùng vài người thuộc đội chống tội phạm cũng đi vào nhà ăn.
"Đội trưởng, Sở Hà ở kia cơ!"
Một người đàn ông kéo ống tay áo đội trưởng, nói thầm.
Tổ chống tội phạm đã là đồng nghiệp nhiều năm, làm việc chung nhiều năm như thế đã sớm bồi dưỡng độ ngầm hiểu vững vàng.
Sao lại không biết đội trưởng với Sở Hà là tâm tư gì?
Đội trưởng nhà bọn họ à, là động lòng với người ta!
Có điều tất cả mọi người đều rất thích Sở Hà, từ lúc bắt đầu là phiến diện, sau này khiến mọi người kinh ngạc, bây giờ mọi người đối với Sở Hà đều là tâm phục khẩu phục, không có nửa điểm xem thường.
Còn nói về đội trưởng, Lý Hiểu Phong, hơn ba mươi tuổi, ở đội chống tội phạm nhiều năm, cũng coi như là cấp bậc cán bộ kỳ cựu.
Bởi vì cuộc đời nhiều năm làm cảnh sát hình sự, anh luôn không có thời gian tiêu hao vào chuyện yêu đương.
Trong nhà thúc giục nhiều năm nhưng anh vẫn không để trong lòng.
Đầu tiên, anh làm công việc này đã lâu, bởi vậy tính tình khá là ngay thẳng, trước kia có yêu đương, bạn gái vừa khéo là loại hình khó đối phó.
Nói thẳng ra là có chút lập dị.
Bạn gái nhỏ này đặc biệt thích quấn lấy anh, lúc anh tăng ca, chấp hành nhiệm vụ về nhà muộn thì cô sẽ khó chịu ra mặt, không có nửa phần thấu hiểu.
Đoạn tình cảm này rất nhanh liền kết thúc rồi!
Bởi vậy anh đối với phụ nữ sản sinh ra mấy phần tâm tư sợ hãi!
Nhưng Sở Hà không như vậy.
Cảm giác đặc biệt cụ thể ra sao, anh không nhiều từ ngữ, không nói được, nhưng là yêu thích một phần tính cách thẳng thắn dứt khoát của cô.
Lý Hiểu Phong cùng vài đồng nghiệp mang cơm đến ngồi bên cạnh Sở Hà.
Sở Hà nhìn thấy anh, khẽ mỉm cười.
"Chào đội trưởng."
"Ôi, gọi đội trưởng gì chứ? Đều là đồng nghiệp, nếu em không ngại thì gọi tôi là Hiểu Phong như những người khác đi."
Sở Hà ngẩn người.
"Nhưng tôi nghe mọi người đều gọi anh là đội trưởng."
Lý Hiểu Phong trong lúc nhất thời cảm thấy lúng túng.
"Ơ kìa Sở Hà, cô không giống người khác mà! Cô là bông hoa của đội phòng chống tội phạm, có đặc quyền này! Chúng tôi không thể gọi thẳng tên của đội trưởng, đây là độc quyền của cô!"
"Đúng rồi đó! Cô có biết những tổ khác có bao nhiêu hâm mộ chúng tôi không? Trước đây đều nói tổ chống tội phạm chúng tôi đều là một đám lão lưu manh, bây giờ không còn, hiện tại đã có một đóa hoa rồi! Đương nhiên phải là đặc quyền của cô!"
"..."
Sở Hà lại không đáp lại.
"Được rồi, như vậy..."
Sở Hà bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói với Lý Hiểu Phong:
"Đội... Hiểu Phong, chiều nay tôi muốn xin nghỉ một tiếng đồng hồ, được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Lý Hiểu Phong rất thoải mái cho cô nghỉ.
"Đúng rồi, Sở Hà, buổi tối cô đừng quên! Chúng ta có hẹn, tổ phòng chống tội phạm chuẩn bị một bữa tiệc chào đón, kinh phí có hạn, không đi được khách sạn đẳng cấp gì, chúng ta bày đồ nướng, uống chút bia, cũng coi như thắt chặt tình cảm.
Sở Hà gật đầu.
"Được."
Cô ăn cũng khá no rồi liền cùng mấy người chào hỏi, đứng lên đem khay thức ăn để vào thùng rồ, đi mất.
Lý Hiểu Phong vẫn cứ si mê nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, làm sao cũng không dứt được!
Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đưa tay ra trước mặt Lý Hiểu Phong khua khua thì anh mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cậu tức giận nói:
"Làm gì vậy?"
"Bọn em còn muốn hỏi anh làm gì đó! Mắt liên tục nhìn chằm chằm người ta, trông mòn con mắt nhé!"
"Đúng rồi, đội trưởng, ánh mắt kia của anh chằm chằm nhìn thẳng người ta, tại sao không theo đuổi đi?
"Đội trưởng, anh rõ ràng là sa vào tình yêu rôi! Như thế nào, mùi vị tình yêu có phải rất ngọt?"
"Cút đi."
Lý Hiểu Phong mắng một câu:
"Tán gẫu nhạt nhẽo, nói hươu nói vượn cái gì?"
"Này! Anh còn định giấu diếm ư, không được đâu! Chúng tôi đều nhìn ra được anh là vừa ý người ta!"
Những người khác cũng ồn ào lên.
"Anh có thể nói dối thế nhưng ánh mắt không lừa được người!"
"Mỗi lần Sở Hà xuất hiện anh đều mất hồn giống nhau! Mắt của mấy người anh em không có mắt nhìn cũng không thể không nhìn thấy cái này!"
Lý Hiểu Phong lập tức đỏ mặt, dùng đũa đảo cơm, lúng túng không nói lên lời.
"Yêu thích người ta thì lên đi! Theo đuổi đi, do dự cái gì đây!"
"Chính là chậm một bước, không chừng lại thành của người khác!"
"Ôi? Sở Hà có đối tượng sao."
Một người đột nhiên hỏi.
Lý Hiểu Phong lập tức nói:
"Không có."
"Đội trưởng, hóa ra anh có hỏi qua sao?"
"Ừ, ngày hôm qua nghe qua, cô ấy nói mình độc thân."
"Oa! Đội trưởng, động tác của anh thật nhanh quá! Thiệt cho chúng tôi còn vì anh mà lo lắng đấy!"
"Đúng, đội trưởng là lão lưu manh, bọn em còn sợ anh không biết làm sao theo đuổi phụ nữ, vì anh mà bắt gấp đấy!"
Lý Hiểu Phong tức giận nói:
"Các người đấy, đừng cản trở anh là được. Cả ngày làm việc không đàng hoàng, đối với chuyện không liên quan tới công việc nhưng lại hăng say mù quáng."
"Chuyện này sao lại là hăng say mù quáng nhỉ?"
"Đúng đó, đúng đó! Đây là việc liên quan đến đại sự cả đời của đội trưởng chúng ta, tại sao gọi là hăng say mù quáng."
"Nhân tài xinh đẹp đến như vậy, còn lợi hại như vậy, không hẳn để ý anh."
Lý Hiểu Phong có chút cô đơn nói:
"Chỉ sợ cô ấy không xem trọng anh, các người có hăng say cũng vô dụng."
"Theo đuổi phụ nữ, theo đuổi phụ nữ, là ý gì? Nếu như không cần theo đuổi ăn nhịp với nhau thì còn theo đuổi làm gì nhỉ? Đội trưởng, anh đừng bận tâm cái này, chỉ cần theo đuổi là được, bọn em đều là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh!"
Lý Hiểu Phong nhất thời dở khóc dở cười.
"Được rồi! Các người mau ăn đi."
...
Trên thực tế, Lý Hiểu Phong hứng thú với Sở Hà đã không thể nói là bí mật gì.
Ngoại trừ Sở Hà, toàn bộ đại đội chống tội phạm trong lòng đều rõ ràng.
Làm sao Sở Hà bí ẩn này ở phương diện này đầu óc đặc biệt chậm chạp, vì vậy Lý Hiểu Phong đối với cô quan tâm quá đáng cô cũng chỉ coi như là tiền bối đối đãi với hậu bối nhiệt tình.
Đến buổi tối trước khi tan sở, Lý Hiểu Phong cố ý nhắc nhở cô về hoạt động buổi tối, Sở Hà nhiều lần bày tỏ:
"Anh yên tâm đi!"
Đón Tiểu Bảo về nhà cùng Tiểu Bảo làm các bài tập thủ công.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc