Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1727

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh bỗng nhiên kéo cô vào lòng, nhất thời làm cô quên mất mình muốn làm gì, bỗng trời đất quay cuồng cô liền bị anh ép trên ghế sofa.
Cố Cảnh Liên sáp vào tai cô, âm thanh tà mị cộng thêm sự lười biếng do R*ợ*u mang lại.
Anh nói: “Đừng giở những trò bịp bợm đó.”
Đây là lời khuyên và cũng là cảnh cáo.
Sở Hà mở to mắt nhìn còn chưa kịp nói cái gì miệng liền bị anh chặn lại.
Bị hôn bất ngờ, đầu của cô bỗng nhiên trống rỗng.
Cô lớn như vậy nhưng chưa từng có tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào, lại càng chưa từng hôn môi như vậy.
Đôi môi ấm áp phủ lên khóe miệng của cô.
Sự cợt nhả của anh làm cô nhất thời thẹn quá hóa giận, cô muốn phản kháng nhưng mà Sở Hà đã xem nhẹ thực lực của Cố Cảnh Liên. Với khả năng của cô vốn không phải là đối thủ của anh.
Dù lúc nào Cố Cảnh Liên cũng có vệ sĩ vây quanh nhưng không có nghĩa anh không biết võ.
Ngược lại những vệ sĩ bên cạnh anh không một ai là đối thủ của anh.
Nói họ là vệ sĩ không bằng nói họ là người ૮ɦếƭ thay.
Nếu bị mai phục, những người vệ sĩ này sẽ thành bao cát thịt chen chắn cho anh.
Điều này càng thể hiện anh là người đàn ông máu lạnh vô tình.
Rất nhanh cô đã bị anh khống chế, hai tay bị người đàn ông bắt chéo sau lưng, dù không dùng dây buộc hay dùng còng tay thì cô cũng không thể nhúc nhích.
Sở Hà hung hăng trừng mắt nhìn anh, sợ hãi cho rằng hành động của cô đã bị anh phát hiện, nhưng giây tiếp theo Cố Cảnh Liên lại cúi đầu hôn cô.
Chuyện xảy ra kế tiếp gần như làm cho cả thế giới của cô đều sụp đổ.
Cô vốn dĩ không phải là đối thủ của anh liền để mặt cho anh dày vò. Cho đến rạng sáng khi tỉnh lại, cả người cô đau nhứt đã nhắc nhở cô sự việc xảy ra tối hôm qua không phải là giấc mơ.
Cô không biết mình làm cách nào rời đi, nhếch nhác mặt đồ và chạy trốn khỏi căn phòng đó.
Cố Cảnh Liên không biết là cố ý hay thật sự không nhớ rõ sự việc phát sinh tối hôm đó, anh gần như không có nhắc tới.
Cô nghĩ buổi tối hôm đó nhất định là anh ta say rồi, cho nên đã làm những gì, đã nói những gì đều quên không còn một mảnh.
Nhưng cô không ngờ là anh vẫn rất tỉnh táo, anh đã làm những gì anh đều nhớ rất rõ.
Ở mặt này Sở Hà hoàn toàn là không có kinh nghiệm cho nên sau việc đó cô không hề có biện pháp phòng tránh. Thế là lúc cô đang theo lệnh mà dọn dẹp nhà cửa cho nhà họ Cố thì trong ***ng đã man cốt nhục của anh ta.
Việc này đối với Cố Cảnh Liên cũng là việc ngoài ý muốn.
Đêm đó không phải là kìm lòng không được.
Cũng không phải là do sơ suất.
Mà là anh hiểu rõ, người phụ nữ này muốn giết anh cho nên không thể giữ lại.
Có cảm tình với cô?
Là chuyện không thể.
Nhưng mà 5 năm trôi qua không nghĩ đến cô lại xuất hiện lần nữa, nhưng lại lấy thân phận là mẹ của con anh.
Cô sinh con trai cho anh.
Điều này làm anh trở tay không kịp.
Lúc đầu đối với sự xuất hiện của Tiểu Bảo anh cực kì bài xích.
Anh chưa từng nghĩ đến, đời này của anh sẽ có con, đối với đứa con xuất hiện trong cuộc đời của anh, là cốt nhục của anh, trong lòng anh đang đầy sự mâu thuẫn.
Nhưng mà cái thằng nhóc ôn ào kia một khi nó xuất hiện trước mắt của anh, thế giới vốn yên tĩnh lạnh lẽo của anh bỗng chốc gà bay chó sủa không yên.
Trái tim anh vốn dĩ lạnh lùng như băng nhưng lại đang dần ấm áp vì cậu.
Không biết vì sao sau khi gặp Tiểu Bảo trái tim lạnh lẽo của anh dường như không thể khống chế mà yêu thương cậu.
Anh dần dần công nhận thân phận của Tiểu Bảo, cũng công nhận chuyện Tiểu Bảo là con của anh là thật!
Cũng dần dần thuận theo Tiểu Bảo, đối xử với Sở Hà cũng không hề ôm lòng thù địch.
...
Mỗi người từ nhỏ cũng không phải trời sinh đã lạnh lùng.
Song do hoàn cảnh tạo nên tính cách lạnh nhạt của anh.
Cố Cảnh Liên không chút cũng không chối bỏ việc mình là một người đàn ông thủ đoạn độc ác.
Anh cũng không phủ nhận trong mắt nhiều người anh đều mang một loại hình tượng là ác quỷ.
Nhưng trong mắt anh, so với gian ác thì chính mình giả nhân giả nghĩa còn đáng sợ hơn.
Nhân tính vốn ích kỷ, đời người có thể trong sạch, nhưng đi đôi với trưởng thành tuyệt đối không thể có người thuần khiết đến mức không nhiễm một chút tạp chất nào.
Chỉ là sự ác độc của anh càng thuần túy, không hề che đậy mà thôi.
...
Cả một buổi tối Tiểu Bảo đều không thể ngủ ngon, cậu đổ lỗi cho bác Phúc ngủ cùng mình, bác ấy đã ngủ thiếp đi bên cạnh nhưng cậu vẫn miên man bất định.
Không biết cha cùng mẹ tiến triển thế nào rồi?
Bị nhốt chung một phòng, đối tình cảm mà nói thì nên có tiến triển không nhỏ đúng không?
Cũng không nhớ được là thuộc hạ nào đã đề xuất ý xấu cho cậu.
Cho dù là thánh nhân vẫn là kẻ xấu, chỉ cần là đàn ông bình thường cùng phụ nữ nằm chung một chiếc giường sẽ sản sinh phản ứng hóa học kỳ diệu, tư duy của Tiểu Bảo lý giải câu nói này chính là ngủ chung trên một chiếc thì tình cảm sẽ trở nên tốt thôi!
Đứa bé đâu thể hiểu những chuyện tình ái kia, cậu chẳng qua là liên hệ mình cùng Sở Hà, mỗi lần ngủ cùng mẹ liền có cảm giác đặc biệt an toàn!
Nếu như để cha mẹ ngủ chung có lẽ cũng sản sinh loại cảm giác an toàn này đấy!
Tốt nhất là để mẹ ỷ lại cha, để cha dựa vào mẹ!
Như vậy cậu liền như ý nguyện rồi!
Cứ như vậy ngây ngốc đến sáng sớm, Tiểu Bảo mặc dù không thể nào ngủ ngon nhưng vừa nghĩ tới Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà thì đã có tinh thần, tay chân lưu loát ngồi dậy trên giường.
Cậu vọt tới căn phòng, mở khóa cửa đi vào lại nhìn thấy Sở Hà ngủ trên ghế sofa, quấn chăn, vẫn chưa thức dậy.
Trong nháy mắt Tiểu Bảo trợn tròn mắt, lúc nhìn về phía giường liền thấy Cố Cảnh Liên nằm trên giường, nghe tiếng mở cửa liền lập tức tỉnh lại, ngồi dậy trên giường, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.
"... Cha, chào buổi sáng!"
Cậu lúng túng hỏi thăm một chút, vừa định chất vấn vì sao một người ngủ trên sofa một người ngủ trên giường thì tầm mắt nhìn thấy ánh mắt có phần nguy hiểm của Cố Cảnh Liên liền kinh sợ, vội vàng chuồn mất.
Khi ăn bữa sáng, Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà một trước một sau đi xuống lầu đã thấy Tiểu Bảo ngồi trước bàn ăn tủi thân bẹp miệng nhỏ, nhìn bọn họ đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa nghĩ tới sáng nay vọt vào nhìn thấy cảnh tượng kia liền bực bội không có chỗ phát tác.
Cha này, một chút cũng không hăng hái!
Uổng phí cậu tốn sức lừa gạt nhiều như vậy!
Kết cục là lãng phí tấm lòng của cậu!
Một khi nghĩ đến thì cậu không có chút khẩu vị nào ăn sáng cùng nhau!
Sở Hà nhìn cậu tức giận đến quai hàm cũng lồi lên, chịu đựng kích động muốn giáo huấn cậu, cùng Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn nhau.
Cố Cảnh Liên cũng đã hết giận, nhớ đến cậu còn nhỏ tuổi, cũng không cùng cậu so đo như thường.
Huống hồ Tiểu Bảo làm như thế cũng không có ý gì xấu.
Anh hình như là quá dung túng đối với đứa con trai này rồi.
Cố Cảnh Liên đột nhiên xiên hai miếng chân giò hun khói để lên đĩa cơm của cậu, trầm giọng nói:
"Mẹ con cho con ăn nhiều thịt một chút."
Chỉ là một câu nói lại làm cho tâm tình Tiểu Bảo lập tức vui vẻ!
Vốn là không có khẩu vị cũng thoáng cái tỉnh lại!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc