Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1726

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Kết hôn không phải chỉ là một câu nói, nhìn cách anh nói chuyện kìa cứ như đi chợ mua rau vậy.”
Cố Cảnh Liên liền hỏi: “Khi nào cô có thời gian nghỉ?”
"….”
“Ngày mai có rảnh không?”
“Không rảnh, mai tôi phải đi làm.”
“Vậy ngày mốt.”
“Buổi chiều ngày mốt thì rảnh.”
Cố Cảnh Liên nói: “Vậy thì ngày mốt.”
Sở Hà đột nhiên cười, tiếp tục vuốt mái tóc nói: “Nếu anh đã nói vậy thì buổi chiều ngày mốt gặp nhau ở cổng cục dân chính. Thế nào?”
Cô cũng không xem trọng việc kết hôn.
Nếu không vì Tiểu Bảo cô cũng không thèm để ý đến yêu cầu của anh.
Tuy rằng người đàn ông này đột nhiên đưa ra đề nghị này làm cô ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm.
Cô phát hiện Cố Cảnh Liên rất yêu thương Tiểu Bảo, cũng không phải chỉ là thể hiện bên ngoài.
Tình thương của cha so với sự tinh tế của tình mẹ quả thật là rất sâu lắng, hoặc có thể vì Cố Cảnh Liên là con người như vậy. Tình cảm mà Cố Cảnh Liên thể hiện ra bên ngoài với Tiểu Bảo tuy rằng không được tự nhiên, nhưng trong mỗi một sự việc anh đều sẽ vô thức để lộ sự thiên vị và sự bảo vệ của mình đối với Tiểu Bảo.
Thậm chí là dung túng.
Cô thật không dám nghĩ, đổi lại là Cố Cảnh Liên trước kia nếu bị nhốt vào phòng anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Cô nên vui mừng vì người nhốt bọn họ là Tiểu Bảo nếu đổi lại là người khác cho dù là bác Phúc, Cố Cảnh Liên cũng nhất định sẽ tức giận.
Cũng không biết Tiểu Bảo có được xem là đứa trẻ may mắn hay không, thân phận của cha cậu không giống với người bình thường. Với thân phận và bối cảnh của Cố Cảnh Liên, tương lai của Tiểu Bảo nhất định sẽ không bình thường.
Cô không biết sau này lớn lên, khi Tiểu Bảo biết được thân phận của Cố Cảnh Liên sẽ là ngạc nhiên hay là sợ hãi.
Nhưng cũng có một câu như thế này.
Khi bạn muốn bảo vệ người mà bạn yêu, bạn có thể cầm lấy VK, nhưng bạn không thể dùng cánh tay đã cầm VK đó để ôm người mà bạn yêu.
Sở Hà đi tới sofa và nói với Cố Cảnh Liên: “Vậy quyết định như thế đi, buổi chiều ngày mốt đi đăng kí.”
Hai người cũng không phải kiểu người thích dài dòng rắc rối, đối với chuyện kết hôn cô cũng sẽ không giống những người phụ nữ khác, bắt buộc phải có tình yêu nam nữ thì mới ở bên nhau.
Huống hồ gì đây chỉ là hình thức.
Xem như một quy trình thôi.
Cố Cảnh Liên thấy cô thẳng thắn như vậy cũng không bất ngờ, một người phụ nữ không giống với những người phụ nữ khác. Cô kiên cường, mạnh mẽ càng không nói một đằng nghĩ một nẻo giống như những người phụ nữ bình thường khác.
Điều này cũng làm cho anh cảm thấy thoải mái.
Sở Hà lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo đi đến bên sofa, đơn giản trải một tấm đệm lên đó, cũng không quay đầu lại nói với Cố Cảnh Liên: “Đêm nay khổ cho anh rồi phải ngủ ở trong này rồi, giường nhường cho anh đó, tôi ngủ ở ghế sofa.”
Không đợi Cố Cảnh Liên đáp lời cô liền nằm xuống.
Sofa dài 2m, cô nằm xuống cũng không ngại ngùng, đắp mền lên chuẩn bị ngủ.
Cố Cảnh Liên nhìn cô một lúc lâu mới quay lại giường.
Chỉ là nằm trên giường một chút buồn ngủ anh cũng không có. Đèn đã tắt, trong phòng một mảng tối đen, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào ngoài cửa sổ.
Anh ngồi dậy nhìn về phía sofa thấy Sở Hà trùm chăn đã ngủ rồi.
Lúc cô ngủ rất im lặng, nếu như không có tiếng hít thở nho nhỏ của cô, anh thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện hữu của cô.
Anh bỗng nhiên đi xuống giường, từ từ đi đến bên sofa, từ trên cao nhìn xuống Sở Hà đang ngủ say.
Mái tóc đen như tảo biển rơi tán loạn trên gối.
Chỉ có lúc cô ngủ thì sự hăng hái của cô mới biến mất.
Chỉ có lúc cô ngủ thì sự hăng hái của cô mới biến mất.
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, không chút để tâm đánh giá cô.
Sở Hà đang ngủ vẫn không hay biết được sự khác thường bên người.
Tim Cố Cảnh Liên có chút loạn nhịp.
So với lúc trước tính cảnh giác của Sở Hà đã giảm đi rất nhiều.
Hoặc có thể nói, cô không có sự phòng bị với Cố Cảnh Liên.
Dựa vào thân phận của cô, tính cảnh giác cao độ của cô, thì dù cô có đang ngủ nhưng nếu xung quanh có động tĩnh cô vẫn có thể lập tức tỉnh lại.
Từ trước đến nay đều vậy.
Nhưng mà bây giờ cô đối với anh dường như không có phòng bị như trước.
Nhận biết được điều này, tim Cố Cảnh Liên không khỏi đập nhanh vài nhịp.
Anh gặp cô tất cả đều là ngẫu nhiên.
Lúc trước, khi cô mới vào Cố gia anh đã biết thân phận của cô không đơn giản, nhưng mà lúc mới đầu anh không biết thân phận của cô là gì, cho đến khi cô ở bên cạnh anh một tháng rồi, dựa vào báo cáo điều tra anh mới biết cô là nhân vật cấp cao của tổ chức hình sự quốc tế.
Không đơn giản.
Một người phụ nữ lại có thể tồn tại trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của tổng bộ tổ chức hình sự quốc tế, lại còn đảm nhiệm vị trí cao nhất của đội chống tội phạm.
Điều này nói lên thủ đoạn của cô chắc chắn rất tàn nhẫn.
Nghe nói, trước đó cô là lính đánh thuê, điều đó cũng có nghĩa cô đã bước ra từ trong những cuộc chiến chém giết khốc liệt.
Sau khi biết được thân phận của cô, anh cũng không vội vạch trần.
Cũng có lúc Cố Cảnh Liên cảm thấy cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, giờ đây có thêm một người phụ nữ thú vị như cô ở bên cạnh liền cảm thấy cuộc sống thêm hứng thú.
Người đàn ông này giống như một con mèo tao nhã vậy, sau khi bắt được con mồi cũng không vội giết mà sẽ chậm rãi vờn, cho đến khi con mồi cảm thấy bản thân bị Tra t** đến sống không bằng ૮ɦếƭ, cuối cùng anh sẽ nuốt cả con mồi vào bụng.
Vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, anh đã uống một ít R*ợ*u trước khi về nhà.
Xưa nay tửu lượng của anh không tốt, nhưng hôm đó vô tình đã uống hơi nhiều dẫn đến có chút say.
Hoặc là tình trạng như vậy làm cho cô chú ý, là cơ hội ngàn năm có một.
Cho nên cô liền muốn ra tay với anh.
Cố Cảnh Liên ở trong phòng, Sở Hà chậm rãi tiến vào, anh không thấy trên người cô có giấy S***g lục, nhưng anh nhìn thấy sát ý trong ánh mắt lạnh lẽo của cô.
Cô muốn giết anh.
Tổng bộ đã ra mệnh lệnh, Sở Hà cũng đã nhận được mệnh lệnh nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội ra tay.
Bên cạnh Cố Cảnh Liên luôn có vệ sĩ vây quanh, cô rất khó tìm được cơ hội.
Nhưng tối hôm đó lại là cơ hội đáng quý.
Cố Cảnh Liên nhìn thấy sát ý trong mắt cô nhưng anh không vạch trần mà nói: “Hồng Hà đến đây.”
Cô chậm rãi đi về phía anh, nhất thời anh ý thức được rằng lúc này cô nhất định là đang sờ vào S***g.
Thú vị.
Chẳng lẽ cô cho rằng anh uống hơi nhiều R*ợ*u một tí thì sự cảnh giác cũng biến mất luôn sao?
Hay là cô cho rằng khi không có vệ sĩ bảo vệ, khi chỉ còn cô và anh thì cô nhất định có thể giết được anh?
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên ngồi dậy, giữ chặt tay cô kéo cô vào lòng.
Sở Hà hoảng sợ, không ngờ được anh lại có hành động như vậy.
Lúc đó, phụ nữ bên cạnh Cố Cảnh Liên có thể nói là vô số, từ trước đến nay chưa từng trùng lặp.
Đó chỉ là nhu cầu sinh lý tuyệt đối không chút tình cảm.
Sau đó, anh không hề có động tác thân mật nào khác.
Dường như cô đối với anh mà nói cũng giống với người khác đều là quân cờ lạnh băng. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc