Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1721

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đội trưởng nói: “Vậy cô về đến nhà thì gọi điện cho tôi nhé!”
Sở Hà gật đầu.
Khi cô quay người, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Làm sao có thể cho đội trưởng của đội phòng chống tội phạm đưa cô về Cố gia được chứ, nếu như anh ta nhìn thấy cô đi vào Cố gia, nhận ra căn biệt thự đó, thì nhất định sẽ…
Rất phức tạp!
Cô vừa định đi thì đội trưởng ở phía sau gọi cô lại: “Sở Hà?”
“Vâng?”
Cô bình tĩnh lại, ngoái đầu nhìn, gương mặt xinh đẹp khiến cho người đàn ông cao hơn 1m8 phải đỏ mặt.
Anh ta ấp úng nửa ngày, quên mất khi nãy mình định nói gì, chỉ ậm ờ nói: “Đi… đi đường cẩn thận nhé!”
“Vâng, anh yên tâm, tôi không sao đâu.”
Sở Hà nói xong thì bước đi.
Mấy viên cảnh sát vây xung quanh nhìn thấy đội trưởng đỏ mặt, không khỏi cảm thấy hứng thú nói: “Đội trưởng đỏ mặt rồi!”
“Có chuyện mờ ám!”
“Thật sự có chuyện mờ ám rồi!”
“Không phải là đã thích con người ta rồi đấy chứ!”
Đội trưởng giận dữ nói: “Nói bậy gì vậy, mau cút đi thẩm vấn tội phạm cho tôi!”
“Vâng.”
Vài người mất hứng quay người đi về phía phòng thẩm vấn tội phạm.
Đội trưởng lại nghĩ đến việc gì đó, vội nói: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
“Tôi nghĩ ra khi nãy tôi muốn nói gì rồi!”
Đội trưởng nói: “Sở Hà mới gia nhập đội chống tội phạm của chúng, vậy thì tối mai chúng ta tổ chức một buổi tiệc chào mừng cô ấy đi! Dù sao chúng ta cũng là tiền bối, phải tiếp đón người đẹp cảnh sát mới vào đội của chúng ta đúng không?”
Mấy người họ nhìn mặt nhau, không có ý phản đối.
Trải qua hành động ngày hôm nay, mọi người đều thay đổi cách nhìn về Sở Hà rồi.
Họ vốn dĩ cho rằng cô gái này không có khả năng gì, chấp hành nhiệm vụ nhất định sẽ tốn công để chăm sóc cô.
Kết quả, thật không ngờ cô ta mới chính là người có khả năng nhất.
Vốn dĩ có thành kiến đối với cô ấy, nhưng bây giờ triệt để không còn nữa rồi!
“Được! Cứ quyết định như vậy đi.”

Khi Sở Hà về đến nhà đã sắp rạng sáng.
Tiểu Bảo vốn đang ngủ, nhưng dù cô cẩn thận đến thế nào cũng đã làm cậu thức giấc.
Vì Sở Hà không ở nhà nên cậu ngủ không ngon. Nửa đêm nghe thấy có động tĩnh cho dù nhỏ như thế nào cũng phải mở mắt, nhìn thấy đúng là Sở Hà đang rón rén đi vào.
Cô gần như không nhận ra Tiểu Bảo đã tỉnh giấc rồi, vì thế vẫn rón rén thay đồ ngủ rồi leo lên giường. Đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, vội lấy điện thoại bấm phím gọi.
Đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Sở Hà, cô về đến nhà rồi à?”
Trong phòng quá mức yên tĩnh, vì thế giọng người đàn ông trở nên rất rõ ràng.
Tiểu Bảo ngạc nhiên mở to hai mắt.
Sao lại là giọng đàn ông?
Hơn nữa, giọng điệu còn dịu dàng như vậy!
Chẳng lẽ…
Lại là một tên xấu xa nào đó muốn cưa mẹ sao?
Sở Hà không chú ý đến biểu cảm giận dữ của Tiểu Bảo ở phía sau, ghé vào di động nói: “Đội trưởng, tôi về đến nhà rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt, cô nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai còn phải đi làm nữa đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sở Hà cúp điện thoại rồi xoay người, Tiểu Bảo lập tức nhắm mắt giả vờ như đang ngủ. Cô rón rén lên giường, kéo chăn lại cho con rồi ôm nó ngủ.
Rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi, nhưng Tiểu Bảo thì lại mất ngủ!
Nghĩ đến người đàn ông lạ trong điện thoại kia, lòng cậu tràn ngập cảnh giác!
Ngày hôm sau, Sở Hà vừa sáng sớm đã đi làm, lúc bác Phúc vào phòng định đánh thức Tiểu Bảo, nhìn thấy bộ dạng âu sầu của nó, cứ đi đi lại lại trong phòng, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Thằng bé đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đến mức không hề để ý rằng bác Phúc đã vào phòng từ lâu.
Bác Phúc kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo hôm nay dậy sớm thế? Không cần ông gọi luôn này!”
Tiểu Bảo giật mình quay lại, vừa trông thấy bác Phúc thì khóc ré lên “Hu hu” một tiếng rồi lao vào lòng ông.
“Bác Phúc! Không tốt rồi! Có chuyện không hay rồi!”
Bác Phúc bị tiếng kêu của thằng bé dọa giật cả mình, vội ôm cậu vào lòng rồi hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi ư?”
“Hu hu hu hu!”
Tiểu Bảo nước mắt đầm đìa: “Không hay rồi! Hình như mẹ đã bị một kẻ xấu bám theo!”
“…”
Cái gì?
Kẻ xấu?
Bác Phúc nghe xong mà thấy ௱o^ЛƓ lung vô cùng, không hiểu câu này của cậu có ý nghĩa gì!
Tiểu Bảo tức giận nói: “Hôm qua mẹ ra ngoài rất khuya, đến nửa đêm mới về! Vừa về đã gọi ngay cho một người đàn ông, có vẻ thân mật lắm! Quan trọng nhất là… từ lúc còn đi làm thì mẹ đã được rất nhiều đàn ông theo đuổi! Cháu tức lắm!”
Bác Phúc: “…”
Sở Hà đêm hôm ra ngoài?
Về rất khuya?
Có lẽ nào…
Là đi thực hiện nhiệm vụ gì đấy?
Sáng hôm nay ông có nghe tin một vài tên giang hồ mới bị bắt giữ.
Chắc là đêm qua cô đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi!
“Bác Phúc, làm sao đây?”
Tiểu Bảo vẫn chìm trong sự tuyệt vọng, cậu nắm gấu áo, khóc tu tu: “Nếu mẹ bị người đàn ông khác dẫn đi thì làm sao đây?”
“… Không đâu, Tiểu Bảo đừng khóc nữa!”
“Không được! Con phải đi tìm cha!”
Tiểu Bảo đẩy bác Phúc ra rồi chạy một mạch lên lầu trên.
Bác Phúc thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “Không được! Tiểu Bảo à, ông chủ còn đang ngủ…”
Đợi đến khi ông đuổi kịp thì Tiểu Bảo đã xông vào trong phòng ngủ của Cố Cảnh Liên mất rồi.
Trông thấy cảnh đó, bác Phúc sợ đến suýt ngất.
Tên nhóc này, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn chưa lĩnh giáo được sự đáng sợ của ông chủ khi mới ngủ dậy ư?
Đêm qua ông chủ ngủ rất khuya, vậy mà mới sáng sớm đã bị Tiểu Bảo làm ồn, nhất định là ngài ấy sẽ giận lắm đây!
Bác Phúc chạy vội theo thì thấy Tiểu Bảo bằng cách thần kỳ nào đó mà đã leo được lên chiếc giường to, còn ngồi hẳn lên người của Cố Cảnh Liên.
“Cha! Cha à, mau tỉnh dậy đi, có chuyện không hay rồi!”
Tiểu Bảo kéo tay của Cố Cảnh Liên ra, gào thật to vào tai anh, tay thì vỗ liên tục vào mặt anh.
Cố Cảnh Liên đang ngon giấc, thế là đã bị Tiểu Bảo la hét đến giật mình tỉnh mộng.
“Đừng mà Tiểu Bảo!”
Bác Phúc run lẩy bẩy đứng phía sau, định lên cản Tiểu Bảo lại. Tiểu Bảo thấy Cố Cảnh Liên nhíu mày nhưng không chịu mở mắt, cậu lại càng cố gắng lay người anh mạnh nhất có thể.
“Cha à! Mau tỉnh dậy! Có chuyện lớn rồi!”
“…”
Bác Phúc bước lên định bế Tiểu Bảo rời đi, nhưng mới vừa chạm vào người thằng bé thì Cố Cảnh Liên đã mở mắt rồi từ từ ngồi dậy.
Bác Phúc: “…”
Thôi xong, xong thật rồi.
Cố Cảnh Liên: “Ai cho phép các người vào phòng của tôi!”
Cố Cảnh Liên cúi đầu, mái tóc rối xù che mất gương mặt tuấn tú. Giọng anh không cao mà rất trầm ấm, là chất giọng có thể khiến trái tim của người nghe tan chảy trong mật ngọt.
Ấy vậy mà anh vừa dứt lời, bác Phúc và cả Tiểu Bảo đều đột ngột cảm thấy rùng mình, ớn lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc