Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1720

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô gái ngốc này, bứt dây động rừng như vậy để làm gì?
Dù vậy, họ cũng không có thời gian để oán trách, lập tức giơ súng lên và xông vào bên trong.
"Không được nhúc nhích!"
“Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xuống!”
“Nhanh lên!”
“A…!”
Những tiếng thét chói tai vang lên.
Trong không khí có một mùi thơm lạ cùng mùi R*ợ*u nồng nặc.
Trên mặt sàn có rất nhiều vỏ chai R*ợ*u, những tờ tiền màu đỏ phủ khắp, dày lên thành chồng. Sở Hà nhíu mày, đột nhiên lại nghe thấy trong phòng có một gã đàn ông ôm hai tay hai cô gái nở một nụ cười lạnh lùng.
“Các người là ai? Mẹ kiếp! Thật là làm cụt hứng người ta!”
Rất rõ ràng, bầu không khí hiện tại thật sự rất nóng, Sở Hà xông vào đã làm phá hỏng bầu không khí bên trong.
Kẻ ngốc cũng nhận ra được, những người bận thường phục cầm S***g xông vào phòng, không cần suy nghĩ cũng biết đó chính là cảnh sát bận thường phục.
Nhưng đám người trong phòng không có chút gì là sợ hãi.
Mấy tên đàn ông cao lớn nhanh chóng để S***g lên bàn, hít một hơi thuốc rồi lạnh lùng nói: “Các người toàn là cảnh sát mới đến đúng không? Có biết đại ca tụi tao là ai không, không đến lượt tụi mày ở đây làm càn đâu!”
“Quấy rầy cuộc vui của đại ca bọn tao thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”
Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, vào lúc không biết nên xử lý thế nào thì Sở Hà đã bỉu môi, dùng chân hất một chai R*ợ*u lên rồi cầm lấy trong tay, đập thật mạnh vào bàn tay của gã nọ vừa chuẩn bị cầm lấy cây S***g trên bàn.
Tiếng vỡ của chai R*ợ*u khiến cho gã đàn ông kêu lên một tiếng, cổ tay run lên, S***g theo tiếng vỡ rơi xuống đất!
Gã chửi đổng lên một câu rồi lập tức cúi xuống nhặt S***g, Sở Hà nhanh chóng đạp lên bậc thềm làm đà bay lên, tung một cú đá trên không vô cùng đẹp mắt trúng vào mũi của hắn.
“A…”
Hắn kêu lên một tiếng thật đau đớn, theo quán tính bay ra sau vài mét.
Tất cả mọi người trong chốc lát đều trợn mắt há mồm.
Cú đá trên không này của Sở Hà thật sự quá ngầu!
Thật không ngờ, cô trông ốm yếu như vậy lại có thân thủ thật ghê gớm!
Phải biết là vóc dáng của gã đàn ông kia vô cùng vạm vỡ, nhưng lại bị cô đá văng xa đến như vậy!
Sau khi tung ra một chiêu làm cho mọi người ngây ngốc, Sở Hà tiếp tục bắt lấy S***g, chưa đến nửa giây sau đã nhanh nhẹn lên đạn, cô nhìn quanh phòng một lượt rồi nói: “Hai tay để lên đầu, không được động đậy!”
Một người đàn ông trung niên có dáng dấp như ông chủ, được mọi người vây quanh, giận dữ đập bàn đứng dậy chỉ thẳng vào mặt cô rồi lớn tiếng nói: “Cô là cái thá gì, dám giương oai ở địa bàn của tôi! Cô đang diễu võ giương oai cho tôi xem ư?”
Sở Hà không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, xoay người nhảy lên bàn rồi thuận tay nhặt một chai R*ợ*u, đập thẳng vào mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “choang”!
Giây tiếp theo là tiếng vỡ vụn của chai R*ợ*u!
Chai R*ợ*u đã khiến cho mặt hắn nở hoa, mũi đã bị gãy.
Những người khác lại càng ngây ngốc ra hơn!
“Mẹ kiếp, con ả thối tha này, dám đánh tao?” Gã ôm lấy cái mũi đang chảy máu, chỉ vào mặt Sở Hà rồi gào lên: “Lên cho tao!”
Một đám thủ hạ hô hào xông về phía Sở Hà.
“Choang…”
“Rầm…”
“Đùng…”
“Binh binh…”

Hai phút sau, mấy viên cảnh sát vô cùng kinh ngạc nhìn thấy đống hỗn độn, nhưng chỉ trong chốc lát, gã đàn ông vốn dĩ đang ngồi chễm chệ trên ghế đã lăn quay ra đất!
Nhiều tên đàn ông như thế nhưng lại để một cô gái xử lý sạch sẽ!
Nhiều tên đàn ông như thế nhưng lại để một cô gái xử lý sạch sẽ!
Mấy viên cảnh sát đều tỏ vẻ không thể tin được.
Sở Hà nhìn quanh bốn phía, chợt để ý biểu cảm như đang gặp quỷ của mấy người đồng nghiệp, nhíu mày khó hiểu.
“Còn ngây ra đó làm gì?”
Cô lên tiếng, mọi người lúc này mới phản ứng lại.
“Cô…”
“Còng tay đâu?”
Sở Hà giận dữ nói: “Còn không còng tay bọn chúng lại!”
“Ờ… ờ, ờ!”
Người này bây giờ mới giật mình, lập tức lấy còng tay ra bắt từng người một lại.
Lúc gọi điện báo cáo với đội trưởng, bên đó vẫn đang trong tâm trạng sốt ruột để đợi tin tức!
Dù sao thì mục tiêu của hành động lần này chính là một băng nhóm xã hội đen không phải nhỏ, chuyên môn dựa vào buôn bán MT, ngoài ra chúng còn có cả một động ***.
Tổ phòng chống tội phạm đã nhắm vào bọn này từ lâu, luôn tìm thời cơ để hành động. Đợt ra quân lần này chỉ sợ sẽ có người bị thương trong lúc hành động mà thôi.
Nhất là lo lắng cho Sở Hà.
Cô là một cô gái, tuy rằng có thân thủ tốt, nhưng…
Đội trưởng còn đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên khiến anh giật cả mình, đội mới bắt đầu hành động chưa được bao lâu, chẳng lẽ…
Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng run sợ, anh nhấc điện thoại, chính là giọng của Sở Hà.
“Đội trưởng, bên đây chuẩn bị rút rồi.”
“Rút?”
Đội trưởng nhíu mày: “Người chạy cả rồi sao?”
Chúng tôi đang trên đường về cục cảnh sát, bắt hết bọn chúng rồi, chuẩn bị đem về thẩm vấn.”
Đội trưởng ngạc nhiên há hốc mồm, biểu cảm như gặp phải quỷ.
Nhanh như vậy sao?
Thần tốc như thế à!!
Anh có chút không dám tin.
Thế nhưng, đến lúc Sở Hà cùng vài viên cảnh sát áp giải nghi phạm về đến cục cảnh sát, đội trường mới thật sự tin tưởng!
Vốn dĩ, những cảnh sát có thâm niên ở tổ phòng chống tội phạm đều không biết rõ về Sở Hà.
Là một cô gái mà lại tham gia đội phòng chống tội phạm, ai cũng cảm thấy không phục.
Thế nhưng trải qua lần này, tận mắt nhìn thấy cô chỉ trong vài phút đã có thể chế ngự được 15 tên nghi phạm, khiến chúng không thể trở tay.
Nhất là thân thủ hơn người của cô, thật sự là khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi!
Lần này những người khác đều phải tín phục đến mức không còn thể tín phục hơn!
Con người, quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Chỉ nhì bề ngoài, thật khó có thể tưởng tượng một cô gái nhỏ bé như vậy lại chứa đựng sức mạnh to lớn!
Cô ấy làm cách nào lại có thể làm được?
Cô gái này thật có lý lịch không đơn giản!
Một viên cảnh sát với gương mặt còn chưa lấy lại bình tĩnh của mình, đi đến bên cạnh đội trưởng, kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng, cô gái mới đến này… cô ta thật sự là con gái sao?”
Thân thủ kia, cái gan kia, tâm thái gặp chuyện vẫn bình tĩnh kia, thật sự là khiến cho đám đàn ông phải xấu hổ!
Đội trưởng nhíu mày hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi à, vừa rồi…”
Còn chưa nói hết, Sở Hà đã từ trong phòng thẩm vấn bước ra, đến trước mặt đội trưởng, lãnh đạm nói: “Nhiệm vụ kết thúc, tôi có thể về nhà nghỉ rồi chứ?”
Đội trưởng lập tức lấy lại bình tĩnh, gật đầu, cười nói: “Vất vả rồi! Sở Hà, hay là để tôi đưa cô về!”
“Không cần, tôi gọi xe là được!”
“Tôi có xe, cô cần gì phải gọi xe? Tôi đưa cô về là được. Hôm nay cô vất vả rồi, một mình cô đi về trong lúc trời tối thế này, tôi cũng không yên tâm.”
“Có gì không yên tâm chứ?”
Sở Hà nhướng mày, cười nói: “Có gì không yên tâm chứ? Chẳng lẽ đội trưởng sợ tôi bị bắt cóc sao?
“…”
Đội trưởng không biết đáp lại như thế nào.
Cái này…
Quả thật không có gì đáng lo.
Đội trưởng nói: “Vậy cô về đến nhà thì gọi điện cho tôi nhé!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc