Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 172

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Giang Vũ Đồng thấy cô phản ứng như vậy kịch liệt, tim đập cứng lại, kinh ngạc lập tức bưng kín miệng, cô ta quả nhiên không có đoán sai nha!
Cô ta vô cùng bất ngờ, lại có chút khó tin mà lẩm bẩm nói: “Không phải là thật sự đi?” Dứt lời, cô ta túm lấy ống tay áo của Vân Thi Thi, trong mắt tản ra vẻ nóng rực cùng hưng phấn dị thường, “Thi Thi…… Tôi nghe người ta nói, cô sở dĩ có thể xuất đạo thuận lợi như vậy không phải do có nhiều tài nguyên, mà là do sau lưng có đại kim chủ nâng đỡ? Những lời đồn đại đó đến tột cùng có phải là sự thật hay không?”
“Không phải.” Vân Thi Thi lạnh lùng.
“Ai da, vậy quan hệ giữa hai người đến tột cùng là cái gì?! Hỏi cô lại không nói, rốt cuộc cô có coi tôi là bạn bè hay không vậy?” Giang Vũ Đồng thấy cô nhất định không chịu thừa nhận, có chút không kiên nhẫn, cau mày quở trách cô.
Vân Thi Thi khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sâu kín mà hỏi lại: “Không thể hiểu được, từ khi nào chúng ta lại trở thành bạn bè vậy? Tôi cũng không biết đấy?”
Giang Vũ Đồng hung hăng mà sửng sốt, bị câu hỏi lạnh băng của cô làm cho cứng họng.
“Cái gì……”
Cô ta tựa hồ có chút bị sự lạnh nhạt của Vân Thi Thi làm cho thất vọng, đôi mắt khẽ buông xuống, có chút thất thần mà thở dài một tiếng.
“Tôi cho rằng…… Chúng ta là bạn bè!” Vẻ mặt cô ta hết sức lúng túng, trên mặt có chút ủy khuất cùng thống khổ, chua xót mà nói: “Cô đối tốt với tôi như vậy, tôi đã cho rằng, cô coi tôi như bạn bè!”
Vân Thi Thi giận quá bật cười: “Cô cho rằng? Cái mà cô gọi là bạn bè ấy, bất quá là do cô tự ảo tưởng thôi!”
Giang Vũ Đồng bị lời nói thẳng thắn của Vân Thi Thi làm cho thẹn quá thành giận: “Vân Thi Thi, những lời này của cô có ý gì? Hai chúng ta đều cùng một hạng người thôi! Tôi vốn cho rằng cô là người tốt, vậy mà những lời nói của cô sao lại khó nghe vậy? Cô thực sự khiến tôi tổn thương đó!”
Vân Thi Thi trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, khóe môi đầy vẻ trào phúng. “Giang Vũ Đồng, vậy cô có tư cách gì mà muốn có được đáp án?”
Giang Vũ Đồng vẻ mặt dại ra mà trừng mắt nhìn Vân Thi Thi.
Một Vân Thi Thi hùng hổ doạ người như vậy, khiến cô ta không khỏi cảm thấy có chút xa lạ.
“Như thế nào? Tôi đang hỏi cô đấy, sao cô lại im lặng thế?”
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười nhạt, “Vậy để tôi hỏi thay cô nhé? Cô muốn hỏi tôi, tôi chẳng qua chỉ là một người mới, làm thế nào có thể thuyết phục đạo diễn Lâm có được vai diễn đó?”
Giang Vũ Đồng ánh mắt biến đổi, yên lặng gật đầu, bỗng nhiên phản ứng, lại vội vàng lắc lắc đầu: “Tôi không phải có ý này!”
Vân Thi Thi câu môi cười lạnh, hướng về phía cô ta thêm một bước. “Vậy rốt cuộc là cô có ý gì? Tôi dựa vào cái gì có thể tham gia tiệc rượu thường niên của Hoàn Vũ ư? Tôi dựa vào cái gì có thể trở thành bạn gái của Cố Thiên vương? Tôi lại dựa vào cái gì mà mới xuất đạo đã có thể ký hợp đồng cùng giải trí Hoàn Vũ? Có phải có quan hệ cùng người đàn ông mà cô trông thấy kia hay không? Không phải những gì cô muốn hỏi là cái này sao?”
Vân Thi Thi cao chừng một mét bảy, mà Giang Vũ Đồng cùng lắm cũng chỉ một mét sáu, chiều cao hai người quá chênh lệch, Vân Thi Thi từ trên cao nhìn xuống cảm giác như hoàn toàn áp đảo đối phương.
Giang Vũ Đồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm cô, bàn tay gắt gao nắm chặt, vừa muốn mở miệng, mấy phen muốn nói lại thôi.
Cô ta muốn hỏi chính là cái này đó, nhưng Vân Thi Thi rõ ràng hỏi đến như vậy lại càng khiến Giang Vũ Đồng mờ mịt, cô ta vốn cho rằng, Vân Thi Thi mặt ngoài thoạt nhìn hiền lành như vậy, hẳn là lòng dạ vô tư, lại không ngờ được rằng, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô ta.
“Giang Vũ Đồng, tôi cảm thấy, cô hiện tại cũng đã hai mươi ba tuổi, không phải là nên quan tâm đến chính mình nhất hay sao? Chuyện của tôi, không mượn cô phải quan tâm!” Vân Thi Thi lạnh lùng mà nói xong, thật sâu mà liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngẩng cao đầu, cũng không thèm để ý đến cô ta, lướt qua bên người cô ta, nghênh ngang mà đi ra khỏi phòng.
Phía sau, Giang Vũ Đồng vẻ mặt tái nhợt mà đơ cứng tại chỗ, đôi mắt lộ ra tia hận thù.
Cô ta cảm thấy xấu hổ cùng bực bội.
Phụ nữ vốn luôn là sinh vật thù dai.
Hôm nay ở trước mặt Vân Thi Thi cô ta đã chịu sự sỉ nhục mạnh mẽ như vậy, với tính cách của Giang Vũ Đồng, cô ta hận không thể trả thù gấp trăm ngàn lần!
Cô ta nói là sẽ làm được.
Bởi vậy ngay ngày hôm sau, Vân Thi Thi vừa mới bước vào phòng học huấn luyện, liền nhạy bén mà nhận thấy ánh mắt soi mói, phỏng đoán cùng hoài nghi dừng ở trên người cô, sắc bén tựa như mũi tên nhọn, làm cô cảm giác cả người giống như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.
Cô ngẩng đầu, nhạy cảm mà nhận thấy vẻ mặt thâm trầm của Giang Vũ Đồng, cô ta ngồi ở trong một góc, trừng mắt nhìn cô, đối với tình cảnh cực kỳ xấu hổ hiện giờ của Vân Thi Thi, cô ta ung dung tựa như đang thưởng thức màn kịch hay.
Lẩm nhẩm thì thầm…… Tiếng bàn luận vô cùng sôi nổi, khiến cho Vân Thi Thi cảm thấy như quay trở về cách đây nhiều năm, khi cô còn là học sinh, chỉ cần bước vào phòng học, nghênh đón cô cũng là những ánh mắt dị thường cùng soi mói, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong, muốn bóc trần từng ngóc ngách trên người cô.
Bản tính của con người vốn luôn ích kỷ.
Đối với những người tốt đẹp và may mắn hơn mình, không những chỉ hâm mộ, mà còn ghen ghét, thậm chí, là muốn phá hủy.
Giang Vũ Đồng chính là loại phụ nữ như vậy.
Vân Thi Thi vốn thích an tĩnh, cô cũng an phận mà không muốn tham lam ganh đua, cũng không có dã tâm quá lớn, có những lúc, cô chỉ mong có thể tự tại mà hưởng thụ thế giới này.
Bình tĩnh mà tồn tại, bình tĩnh mà sinh tồn.
Bởi vậy nên tuy cuộc đời của cô từ trước đến nay lại không được yên bình như cô mong muốn, nhưng bất luận phải đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng và những lời chửi bới thậm tệ như thế nào, cô đều có thể bình tĩnh mà vượt qua áp lực.
Người ngoài nhìn vào vẻ bình tĩnh của cô, cảm thấy có chút trống trải, thậm chí là lạnh nhạt.
Nhưng cả đời này ông trời dường như đã ấn định vận mệnh của cô ắt gặp phải nhiều chông gai.
Vân Thi Thi trên mặt ra vẻ bình thản, ôm sách giáo khoa, ngồi xuống vị trí của mình.
Nhưng cô càng vân đạm phong khinh, lại càng rước lấy nhiều nhiều lời đàm tiếu xì xào, ong ong ong, như là vô số ruồi bọ vây quanh ở bốn phía, xoay quanh, khiến tâm trạng cô rối loạn vô cùng.
("Vân đạm phong khinh:chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Cô hơi ngước mắt, ánh mắt quét qua từng người từng gương mặt lạnh nhạt đang dị nghị kia, những người đó thấy vậy, vội vàng cúi thấp đầu, trong lòng chột dạ, không dám nói một lời.
Mà khi Vân Thi Thi cúi đầu, những lời dị nghị kia lại lần nữa vang lên, trong tâm vốn muốn bỏ qua, nhưng thực sự không thể để yên.
Rốt cuộc kẻ đầu sỏ đứng sau những lộn xộn này là ai?
Nhất định là Giang Vũ Đồng ở phòng học đã lan truyền những lời đồn thất thiệt kia, vì vậy những ánh mắt phỏng đoán cùng hoài nghi kia mới đổ dồn lên người cô, những kẻ đó chụm đầu ghé tai ngầm trộm bàn luận về người khác, ánh mắt bọn họ nhìn cô dần dần trở nên dữ tợn, vô cùng đáng ghê tởm.
Giả vờ bình tĩnh không xong, Vân Thi Thi không khỏi tức giận mà đẩy cái bàn ra, đứng lên, lớn tiếng nói: “Mấy người xì xào đủ chưa?”
Mọi người sửng sốt, trong phòng học tĩnh mịch đến đáng sợ, tất cả mọi người không có lường trước một Vân Thi Thi ngày thường luôn luôn an phận thủ thường thậm chí thoạt nhìn nhát gan yếu đuối, thế nhưng giờ lại tức giận đến vậy.
Trong lúc nhất thời, tựa như cả bầu không khí đều đọng lại.
Giang Vũ Đồng cười lạnh nói: “Chúng tôi không bàn luận về cô, cô tự mình đa tình cái gì!”
“Cô là kẻ điếc, nhưng tôi không phải.” Vân Thi Thi cười lạnh phản bác.
Giang Vũ Đồng nhất thời nghẹn lời, không còn lời gì để nói.
“……”
Ngày thường thoạt nhìn dễ bắt nạt, chưa chắc đã dễ đè đầu cưỡi cổ.
Ngày thường thoạt nhìn ôn nhu, một khi đã thực sự nổi giận, tuyệt đối không thể coi thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc