Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1717

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trước đây Sở Hà xuất thân từ tập đoàn lính đánh thuê, là một lính đánh thuê cao cấp.
Sau này cô mới chính thức gia nhập tổ chức hình cảnh quốc tế, làm việc ở tổng bộ.
Giáo quan lại hỏi dò: “Cô thật sự từng làm lính đánh thuê?”
“Cũng không phải.”
“Sao? Vậy…”
Sở Hà nói: “Trước đây còn từng làm cảnh sát.”
“Cảnh sát gì?”
Sở Hà nghiêm túc nói: “Tổ trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm cấp cao nhất thuộc tổng bộ hình cảnh quốc tế.”
“…” Giáo quan vô cùng hoảng loạn.
Tổ chức hình cảnh quốc tế!
Là tổ chức hình cảnh quốc tế đấy, trong đó toàn tinh anh của tinh anh, trong đó toàn là những cảnh sát ưu tú quốc tế thuộc top đầu thế giới.
Nói cách khác, tổ trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm, chính là cấp bậc cao rất cao rồi.
Nếu thật sự là tổ trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm mà đi sang những nước khác, thì cũng được nhận sự tiếp đãi theo quy cách cao nhất.
Việc này…
“Cô không phải đang nói đùa đấy chứ?” Người đàn ông tỏ vẻ mặt không thể ngờ được.
Sở Hà cười lạnh: “Giáo quan, anh thấy tôi có giống đang nói đùa không?”
Giáo quan: “…”
Không giống.
Nhưng…
Tổ trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm quốc tế, theo anh ta biết, 5 năm đổi một nhiệm kỳ, nhiệm kỳ trước chính là một nhân viên nữ.
Hơn nữa, người nhân viên nữ này còn là người mở màn cho việc nhân viên nữ nhậm chức vụ này trong cả lịch sử của đội điều tra tội phạm.
Không phải là…
Cô ta đấy chứ?
Vậy anh ta còn dạy được cái gì cơ chứ, bảo cô đi dạy còn hơn!
Nếu là người khác nói như vậy, anh ta còn có khả năng nghi ngờ. Nhưng Sở Hà quá ưu tú, đến mức chỉ cần một ngày đã được tuyên bố tốt nghiệp.
Bởi vì, cô căn bản không cần bất kỳ huấn luyện nào.
Sở Hà mới vừa rời khỏi trụ sở, giáo quan đã chạy đến chỗ nhân viên phụ đạo để nghe ngóng, hỏi xem Sở Hà rốt cuộc là từ đâu mà gia nhập?
“Thi cảnh sát.”
Đăng kí trên trang web chính thức, sau đó thì tham gia thi tại trường cảnh sát, thế là được tuyển dụng.
“Sao thế, giáo quan Trương, cô ấy có vấn đề gì sao?”
“Anh bảo cô ấy tham gia huấn luyện à?”
“Ừm…”
“Cô ấy đến huấn luyện chúng ta nghe còn được hơn.”

Sở Hà đến trường mẫu giáo kịp lúc, cửa lớp vừa mở đã nhìn thấy Tiểu Bảo đang thu dọn cặp sách.
Sinh Nhi nhìn thấy Sở Hà bên ngoài cửa sở, giật mình kêu lên.
“Tiểu Bảo, mẹ đến đón cậu kìa!”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, gương mặt ảm đạm cuối cùng cũng trở nên sáng sủa hơn một chút.
Cậu đeo cặp sách ra khỏi lớp, lao vào vòng tay của Sở Hà, dường như có điều ấm ức: “Mẹ, các bạn vẫn không chơi với con…”
Trên đường về nhà, Tiểu Bảo vẫn không vui, Sở Hà năm lần bảy lượt hỏi, cậu mới chịu nói: “Con cố gắng nói chuyện với các bạn rồi, nhưng họ đều tránh con rất xa… Giống như con là quái vật vậy!”
Cậu theo cách của Cố Cảnh Liên nói, tự chịu trách nhiệm việc của mình, nhưng các bạn vẫn không chơi với cậu.
Cậu thật là ảo não đến cực độ.
Sở Hà ôm lấy cậu, đau lòng hôn lên má.
“Đừng nôn nóng, từ từ thôi.”
Sở Hà đột nhiên hỏi: “Sắp sinh nhật con rồi, có muốn tổ chức tiệc sinh nhật không?”
Tiểu Bảo xoa xoa đầu ngón tay nói: “Con muốn ăn mừng cùng Sinh Nhi…”
“Sinh Nhi…”
Sở Hà nhớ ra rồi: “À, chính là cô bé ngồi phía trước con đúng không?”
“Dạ!”
“Không phải là con thích người ta rồi đấy chứ?”
Tiểu Bảo đỏ mặt, lập tức nói: “Không dám đâu…”
“Xem mặt con đỏ lên rồi kìa, còn nói là không thích.”
Sở Hà nói: “Tháng sau là sinh nhật con rồi! Thế này đi, đến lúc đó mẹ lấy tiền lương mời các bạn trong lớp đến ăn mừng sinh nhật con, được không?”
“Dạ được!”
Tiểu Bảo mừng rỡ, sau đó đột nhiên nhớ tới việc gì, lại có vẻ do dự!
“Lỡ như… họ không chịu đến thì sao ạ?”
“Sao có thể chứ?”
Sở Hà cười: “Nếu như con thật tâm mời các bạn, sau họ lại không đến chứ? Tiểu Bảo, con biết vẽ mà đúng không? Con có thể làm cho mỗi bạn một tấm thiệp mời, sau đó mời họ đến mừng sinh nhật con!”
Tiểu Bảo nặng nề gật đầu.
Sở Hà dẫn Tiểu Bảo đi dạo một vòng tiệm bán đồ chơi, mua rất nhiều màu nước và chì vẽ, cả giấy làm thiệp nữa.
Về đến nhà, sau khi ăn tối xong, Tiểu Bảo và Sở Hà liền bắt đầu công cuộc to lớn.
“Đầu tiên phải làm thiệp cho Sinh Nhi.”
Tiểu Bảo nghĩ vậy bèn lấy bút bắt đầu vẽ.
Nhưng phải làm thiệp mời thế nào nhỉ?
Tiểu Bảo cảm thấy thật khó khăn.
Sở Hà hỏi: “Không phải con vẽ rất đẹp sao? Vẽ Sinh Nhi, sau đó vẽ thêm con vào, thêm vài chữ nữa là đại công cáo thành rồi!”
Tiểu Bảo nhận được chỉ điểm, bắt đầu dùng bút từng nét từng nét vẽ.
Lúc bác Phúc đi vào, Tiểu Bảo đã vẽ xong Sinh Nhi.
Cậu có tài năng vẽ bẩm sinh, Sinh Nhi mà cậu vẽ sinh động như thật. Sinh Nhi phiên bản hoạt hình có đôi mắt to thật tinh nghịch, cái mũi nhỏ nhắn, miệng chúm chím, mặt một chiếc váy xinh đẹp, đứng trước một tòa lâu đài lộng lẫy. Tiểu Bảo lại vẽ thêm mình vào, hai người nắm tay nhau, phía trước hoa nở rộ khắp.
Một sự lãng mạn thuần khiết.
Sở Hà trong lòng đoán thầm: tên nhóc này lớn rồi, chắc chắn là thích con gái nhà người ta rồi.
“Vẽ đẹp lắm!”
Tiểu Bảo đưa cho mẹ và bác Phúc xem tấm thiệp vừa mới vẽ, khiến hai người há hốc mồm.
“Tiểu Bảo vẽ đẹp đến vậy sao?”
“Dạ!”
“Có phải trước đây từng học vẽ không?”
Sở Hà lắc đầu: “Không, nó sinh ra là đã biết vẽ rồi!”
Bác Phúc nở nụ cười: “Vậy chính là di truyền khả năng vẽ vời của ông chủ rồi!”
Sở Hà nghe vậy, tim đập mạnh: “Cố Cảnh Liên vẽ đẹp lắm sao?”
“Ông chủ rất giỏi về quốc họa, lúc nhỏ còn từng đem đi triễn lãm tranh sơn thủy nữa đấy. Được người ta mua với giá 100 ngàn rồi.”
Tiểu Bảo nghe xong kinh ngạc vô cùng: “Cha vẽ giỏi vậy sao?”
“Thư pháp của ông chủ cũng giỏi lắm.”
Chữ của Cố Cảnh Liên chắc chắn là chữ đẹp nhất mà bác Phúc từng thấy, cứng cáp hữu lực, rồng bay phượng múa.
Ông chưa thấy ai có thể viết chữ bút lông đẹp hơn Cố Cảnh Liên, bao gồm cả các nhà thư pháp nổi danh.
“Vậy, để cha viết chữ giúp con nhé!”
Tiểu Bảo nói xong liền cầm tấm thiệp chạy ton ton vào phòng của Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên đang đọc sách, Tiểu Bảo đưa tấm thiệp ra trước mặt anh, nói khẳng định: “Cha, cha, cha! Giúp con viết chữ đi!”
“…”
Thằng nhóc này luôn có cách làm phiền anh.
Cố Cảnh Liên cũng không biết làm sao với cậu, cầm lấy tấm thiệp. Anh nhìn thấy hình vẽ hoạt hình sinh động trên đó, nhất thời có chút ngạc nhiên.
“Là con vẽ à?”
“Dạ! Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Bảo, đây là thiệp mời!”
Sinh nhật?
Cố Cảnh Liên nhớ ra rồi, tháng sau đúng thật là sinh nhật cậu.
Anh cầm bút máy lên, hỏi: “Viết gì đây?”
“Dạ… viết ‘Sinh Nhi thân mến, hy vọng cậu đến buổi tiệc sinh nhật của mình!’”
Cố Cảnh Liên viết xong thì đưa cho cậu.
Tiểu Bảo nhận lấy thiệp từ tay anh, nhìn qua một cái liền bị chữ đẹp của Cố Cảnh Liên thuyết phục!
“Chữ của cha thật sự rất đẹp!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc