Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1716

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc trước, Sở Hà còn vì phải hồi phục sức khỏe, nên bác Phúc liền hỏi qua Cố Cảnh Liên, cuối cùng quyết định chăm sóc Tiểu Bảo, cho Sở Hà lưu lại đây.
Hơn nữa, anh còn bảo bác Phúc đưa ba trăm vạn vào tài khoản của cô.
Đây là một số tiền cực kỳ xa xỉ!
Dẫu sao, cô ở trong nhà họ Cố, trong hầu hết trường hợp, đều không cần phải tiêu tiền vào việc gì.
Ba trăm vạn là tiền chi tiêu hàng ngày của cô.
“Tôi đã cấp, nhưng cô ấy không cần.” Bác Phúc liền khổ sở biện bạch.
“Cô ta không cần?”
“Phải.”
“Vì sao không cần?”
“Vì…”
Bác Phúc giải thích: “Cô ấy nói không có gì cho không, biếu không cả.”
“…”
Bác Phúc lại nói: “Xem ra, người phụ nữ này rất mạnh mẽ! Về cơ bản, không muốn nhận ân huệ từ người khác! Không ngờ, thân thể vừa mới khỏe lại, liền lập tức đi tìm việc.”
Cố Cảnh Liên mệt mỏi, xoa xoa đôi lông mày, nhẹ nhàng nói: “Cô ta muốn tìm công việc gì mặc kệ, về sau, những chuyện thế này không cần phải đặc biệt báo lại cho tôi!”
Anh xoay người, vào phòng, đóng cửa lại.
Thật là một người phụ nữ kỳ quái.
Bác Phúc đứng ngoài cửa, mặt mũi đờ đẫn, tim đập mạnh, hồi lâu mới hoàn hồn, liền rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo thức dậy rất sớm.
Lời Cố Cảnh Liên nói với cậu hôm qua, quả thực phát huy tác dụng. Bởi vậy, khi Sở Hà vào phòng, cậu đã tự mặc xong quần áo, sửa sang lại chiếc cặp, bộ dạng sẵn sàng cắp sách tới trường rồi.
Sở Hà đưa Tiểu Bảo đến trường xong, liền đến đồn cảnh sát báo danh.
Vừa nghe nói có cảnh sát thực tập mới đến, còn là đến thẳng phòng cảnh sát phòng chống tội phạm, nên rất nhiều các cảnh sát trong đồn đều tò mò.
Đến khi Sở Hà xuất hiện trong phòng họp, mọi người trông thấy, quả đúng là một cô gái còn rất trẻ, nhất thời, có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy Sở Hà đứng trước bục, hai tay chắp phía sau, dáng người cao, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, thật sự làm cho người ta thật khó nghĩ rằng cô là cảnh sát thực tập phòng chống tội phạm.
Ngành phòng chống tội phạm, các thành viên nữ có thể nói là rất ít.
Vị trí này thập phần nguy hiểm. Trong một số trường hợp, có đôi khi, khó tránh khỏi các tình huống bất ngờ.
Vì khoảng thời gian gần đây, vị trí này trống chỗ, cần đưa vào người mới. Bởi trước đó, có ba cảnh sát thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt và bị thương, nên bất đắc dĩ, họ phải chuyền vào làm bàn giấy.
Thế nên, mới xuất hiện vị trí còn trống.
Bình thường, chức vụ này yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng không có phúc lợi gì nhiều, thế nên, dù là cựu quân nhân xuất ngũ, hay lính bình thường, đều không tình nguyện gia nhập.
Nhưng, buổi họp sáng hôm nay, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt nữ, đúng là khiến cho mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Một số cảnh sát cười khinh khỉnh, lén mỉa mai. Thật sự là không tìm ra người à?
Thế nào lại tuyển vào một cô thỏ trắng thế này!
“Sếp à, sao sếp tuyển cô gái này vào đội thế?”
Giọng một cảnh sát ngồi phía dưới nghi ngờ.
Lời nói của anh ta dường như nhận được sự ủng hộ.
“Chính thế! Đội của chúng ta thật sự không tuyển được ai hay sao? Sao lại tuyển cô em này vào?”
“Tôi cũng thấy kỳ lạ! Cô gái con nhà lành này, tay chân thanh mảnh, không có kỹ năng gì, tuyển vào đội chỉ tổ vướng chân!”
Nghi ngờ của mọi người không phải không có nguyên nhân.
Dù sao, nữ so với nam, đều bất lợi hơn.
Thành kiến là thứ dĩ nhiên không thể tránh khỏi.
Sở Hà nhìn về hướng tiếng nói phát ra, trông thấy vẻ khinh thường của viên cảnh sát kia, liền lạnh lùng cười: “Còn không biết đến lúc đó, là ai cản trở ai.”
“Còn chưa biết đến lúc đó ai cản trở ai nhé.”
Cô vừa nói dứt lời thì một vài viên cảnh sát thân thể cường tráng có mặt tại đó liền tỏ vẻ không phục!
Khốn kiếp, họ lại để cho một người mới đùa giỡn sao!
Hơn nữa còn là một cô gái!
Nhìn biểu cảm ngạo mạn của Sở Hà, trong ánh mắt tràn đầy sự châm biếm, rõ ràng là khinh thường đám cảnh sát bọn họ.
Một viên cảnh sát đập bàn đứng dậy, ngồi trên bàn có rất nhiều những lão binh đã xuất ngũ, vì thế đều là những gã đàn ông có máu nóng.
Nghe lời cô nói, mấy gã lập tức ngồi không yên!
Người đứng lớp trên bục giảng nhìn thấy cảnh tượng đó, quát một tiếng: “Ngồi xuống!”
“Đội trưởng! Cô ta…”
“Tôi bảo anh ngồi xuống! Có nghe không hả? Cả mệnh lệnh của tôi cũng không phục tùng sao?”
Tổ chống tội phạm, nguyên tắc quan trọng nhất chính là phục tùng. Ngày thường có thể cười hi hi ha ha, nhưng một khi đội trưởng đã ra lệnh thì không dám không nghe.
Gã đàn ông lúc này mới hứ một tiếng rồi ngồi xuống.
Người đứng lớp nói: “Tôi giới thiệu một chút! Đây là nhân viên cảnh sát thực tập mới đến của tổ chống tội phạm, tên là Sở Hà. Sau này cô ấy là đồng chí của chúng ta, mọi người phải chăm sóc cô ấy đấy!”
Sở Hà đi đến trước bục giảng, vẫn tư thế đứng thẳng rất tiêu chuẩn như cũ, tự giới thiệu: “Tôi là Sở Hà, xin mọi người chỉ giáo.”
Dứt lời, cô cúi người chào một cách tiêu chuẩn, biểu đạt thành kính đối với những người nhân viên cảnh sát tiền bối ở bên dưới.
Sau khi họp sáng kết thúc, Sở Hà cần phải đăng ký, tiếp đó chính là một tuần tập huấn công việc và một tháng thử việc dài đằng đẵng.
Một tháng sau sẽ có sát hạch khắc nghiệt, nếu qua kỳ sát hạch sẽ được vào biên chế chính thức.
Sở Hà vừa đi ra cửa, mấy viên cảnh sát nhìn thấy liếc mắt nhìn nhau ra hiệu.
Một người đàn ông trong đó đi về hướng của cô, vừa đưa tay định nắm lấy vai cô, Sở Hà không cần quay đầu đã lập tức nắm lấy cánh tay hắn, nhanh như chớp quật ngã hắn xuống đất.
“Bạch” một tiếng vang lên.
Hắn bị cô quật ngã thật mạnh, đau đến nỗi người co rút cả lại.
Nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, vừa lạnh vừa cứng.
Sở Hà mặc không đổi sắc xoay người cười lạnh lùng nói: “Nếu như muốn thử sức người mới thì cũng không cần phải dùng thủ đoạn đánh lén ti tiện như vậy chứ!”
“Cô…”
Gã đàn ông quá sợ hãi, kinh ngạc nhìn cô. Thật không ngờ được, cơ thể trông yếu ớt như thế của Sở Hà lại chứa đựng một sức mạnh to lớn.
Thật là đáng sợ.
Sở Hà nhẹ nhàng phủi tay, thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc, tôi phải đi tham gia huấn luyện, nếu không thì có thể tiếp vài chiêu nữa của tiền bối rồi.”
Đằng sau, mấy viên cảnh sát ùa ra từ phòng họp, ngây ngốc nhìn khung cảnh vừa diễn ra, cảm thấy thật không thể tưởng tượng.
“Anh, sao lại bị quật ngã như thế?”
“Thật mất mặt!”
Gã đứng dậy, siết chặt nắm đấm, vừa định đi về phía Sở Hà thì đằng sau đã có một viên cảnh sát kéo hắn lại.
“Được rồi, đừng manh động. Đừng so đo với người mới làm gì!”
“Đúng thế, anh Huy, đừng hành động theo cảm tính, nếu để giảng viên biết được thì nhất định sẽ bị xử phạt.”
Gã đàn ông lúc này mới hạ giận, xoay người rời đi.
Sở Hà thầm oán trong lòng: Đồ bệnh hoạn.
Cả một ngày đều là huấn luyện.
Nhưng người phụ trách huấn luyện vừa ngạc nhiên vừa không ngờ đó chính là việc Sở Hà có một tư chất khá ưu tú.
Một vài nhiệm vụ huấn luyện cho dù có gian khó đến đâu, Sở Hà cũng có thể hoàn thành với tiêu chuẩn rất cao.
Vào lúc kết thúc huấn luyện, giáo quan gọi Sở Hà sang một bên, cẩn thận hỏi: “Trước đây… cô từng đi lính đúng không?”
Sở Hà nhíu mày, lãnh đạm nói: “Đúng thế.”
“Hả? Là lính xuất ngũ?”
“Lính đánh thuê.”
“…” Giáo quan há hốc mồm.
Thật hay giả vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc