Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1711

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Viện trưởng định thứ hai tìm Lý Tiên Lai nói chuyện.
Kết quả không cần đến thứ hai, đến thứ bảy Lý Tiên Lai đã mang theo Nặc Hàm đến trường học nói muốn làm thủ tục chuyển trường.
"Chuyển trường?"
Lý Tiên Lai không có nhắc nhiều đến nguyên nhân chuyển trường, chỉ mơ hồ nói: “Gặp chút vấn đề trong công việc cần phải đi nơi khác.”
Viện trưởng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà Lý Tiên Lai không muốn nói ra chỉ nói thời gian gấp rút cần phải nhanh chóng làm thủ tục.
Cho đến cuối tuần, Viện trưởng biết được nguyên nhân Lý Tiên Lai quyết định chuyển công tác là vì Cố Cảnh Liên.
Bối cảnh của Lý Tiên Lai thì chỉ cần Cố Cảnh Liên nhắm mắt cũng có thể tùy tiện xử lý.
Lý Tiên Lai hiểu rõ bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông này, do đó mới chuyển đi.
Trong một đêm cả nhà đã chuyển đi.
Viện trưởng nơm nớp lo sợ, buổi sáng nhận được điện thoại nói rằng Cố tổng của Cố gia muốn gặp bọn họ.
Trong lòng ông ta lo sợ vì không biết có chuyện gì.
Viện trưởng đến sớm một tiếng đồng hồ, cho đến lúc Cố Cảnh Liên bước vào, khí thế của anh ta quá mức bức người làm viện trưởng và cô giáo Tiết cảm thấy không thể nào hô hấp.
Cô giáo Tiết nhìn thoáng qua viện trưởng thấy ông ta cũng đang đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng.
“Lo lắng cái gì?”
Cố Cảnh Liên mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đoán hai người cũng biết thân phận của tôi rồi.”
“Vâng, chúng tôi...”
Viện trưởng chưa kịp nói tròn câu, Cố Cảnh Liên đã ngắt lời ông ta.
“Thân phận của tôi, tôi hi vọng hai người có thể giữ bí mật.”
"Giữ bí mật...?"
Ông ta có chút bất ngờ.
Cô giáo tiết cũng ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng Cố Cảnh Liên gọi bọn họ đến là vì muốn bọn họ chăm sóc đặc biệt cho Tiểu Bảo.
“Nhưng mà con trai tôi đang học ở trường các người, tôi hi vọng sự việc hôm họp phụ huynh sẽ không tiếp tục tái diễn.”
Cố Cảnh Liên dừng một chút nói: “Các người cần biết tôi không có kiến nhẫn để xử lý những việc vặt đó.”
“Vâng… vâng…”
Viện trưởng sợ hãi đổi mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.
Cố Cảnh Liên còn giao phó một số việc.
Ví dụ như, thể chất của Tiểu Bảo không tốt lắm, cậu có chút nghịch nghợm, những lúc cần dạy bảo thì nên dạy bảo nghiêm túc v.v.
Lại như, Tiểu Bảo thiếu cảm giác an toàn, tính cách bướng bỉnh, cho nên hi vọng cô giáo quan tâm nhiều hơn.
Cô giáo Tiết đồng ý.
Cô đặc biệt thích Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngoan ngoãn lại nghe lời, tuy rằng có lúc nghịch ngợm nhưng lại rất tôn trọng cô giáo. Tuy là đã học qua trường mẫu giáo nhưng cậu đã được gia định giáo dục rất tốt, rất lễ phép, rất tôn trọng người lớn.
Một điểm này những đứa trẻ khác không thể so bì được rồi, có thể bớt lo lắng cho cậu rồi.
Điều cô bất ngờ là, Cố Cảnh Liên không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ dặn dò một số chuyện liên quan đến Tiểu Bảo liền thả họ ra về.
Hóa ra là nói những chuyện này.
Lúc viện trưởng đi khỏi Cố thị ông chỉ cảm thấy mình như sống sót sau tai nạn vậy, sợ tới mức sau lưng lạnh lẽo.
“Mặc kệ anh ta nói thế nào, vẫn là thông báo cho các phụ huynh khác một tiếng đi, tránh cho lại phát sinh thêm một sự ***ng xe nữa.”
Cô giáo Tiết tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế, khi bọn họ về đến nhà liền điện thoại cho từng phụ huynh dặn dò về việc này.
Đơn giản là hi họng những học sinh khác không ăn *** Tiểu Bảo, tránh tự chuốc rắc rối vào bản thân.
Tất cả phụ huynh đều biết bối cảnh của Tiểu Bảo không nhỏ, do đó về nhà đều hoặc dặn dò hoặc đe dọa con mình cẩn thận…
Tóm lại đến cuối cùng đa phần phụ huynh đều bảo con mình tránh xa Tiểu Bảo ra, không được đi trêu chọc cậu.
Thứ hai.
Tiểu Bảo vẫn như cũ mang cặp sách sau lưng từng bước đến trường học, nhưng không khí trong lớp học có gì đó không đúng.
Rất nhiều bạn học đều trốn tránh cậu.
Tiểu Bảo ngồi vào chỗ ngồi, thấy Sinh Nhi quay đầu lại, trên mặt cô bé có chút lo sợ thử kêu tên cậu.
“Tiểu Bảo…”
“Sinh Nhi, chào buổi sáng.”
Tiểu Bảo cười tươi chào hỏi cô bé.
Sinh Nhi thấy Tiểu Bảo nở nụ cười dịu dàng vẫn ấm áp như vậy. Lúc này cô bé mới hết nghi ngờ, vẻ mặt lại trở nên thân thiết với cậu.
“Chào buổi sáng!”
Tiểu Bảo nhìn xung quanh các bạn khác thì thấy bọn họ đang nhìn vào cậu, nhưng khi cậu nhìn lại thì những bạn đó lại lập tức sợ hãi qua đầu đi không dám nhìn thẳng vào cậu.
Thậm chí ngay cả những bạn hay bắt nạt cậu cũng đều cẩn thận dè dặt cậu.
“Kì lạ thật.”
Tiểu Bảo nói thầm một câu: “Hôm nay mọi người thật kì lạ! Vì sao mọi người đều nhìn lén mình?”
“Tiểu Bảo…”
Sinh Nhi do dự nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô bé đứng dậy kéo cậu đi ra ngoài phòng học.
Hai người vừa đi khỏi thì cả lớp như bùng nổ.
“Oa! Sinh Nhi thật to gan.”
“Sao cậu ấy dám nhỉ?”
“Sinh Nhi thật lợi hại…”

Đến khi đã cách xa phòng học rồi Sinh Nhi mới buông tay Tiểu Bảo ra.
“Sinh Nhi có chuyện gì vậy?”
Tiểu Bảo kì lạ cào cào mái tóc: “Có chuyện gì không thể nói trong lớp vậy?”
Sinh Nhi chưa nói cái gì mắt Tiểu Bảo đã sáng lên: “A, mình biết rồi, nhất định là có bí mật gì đúng không?”
Nói xong, cậu cười tủm tỉm sáp lỗ tai lại: “Sinh Nhi, cậu định chỉ nói cho một mình Tiểu Bảo biết đúng không?”
Sinh Nhi bị tức đến dở khóc dở cười.
Cô bé nói: “Tiểu Bảo, cậu không cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng sao?”
Cô bé nhắc như vậy Tiểu Bảo mới phát hiện ra: “Đúng rồi, rất không bình thường đó. Bọn họ bị sao vậy? Cứ nhìn mình hoài.”
“Mình cũng không biết, chỉ là mẹ mình nói cần phải có khoảng cách với cậu, không được chơi với cậu nữa.”
Tiểu Bảo nghe vậy ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì mẹ mình nói, cha của cậu cực kì hung dữ.”
Nói xong cô bé tỏ vẻ sợ hãi.
Tiểu Bảo nghe xong có chút khó phản bác.
“Đúng là có chút…”
Sinh Nhi nghe xong cang đau lòng: “Cha của cậu có phải đối với cậu rất hung dữ không?”
“Vẫn ổn chí có đôi khi… Ừm, có chút hung dữ.”
Tiểu Bảo lại nói: “Nhưng mà vẫn ổn mà.”
Chỉ là vì sao mẹ của Sinh Nhi lại biết cha của mình hung dữ nhỉ?
Tiểu Bảo vuốt cằm có chút khó hiểu.
“Mẹ mình nói nếu như chọc cậu không vui thì cả nhà mình sẽ tiêu đó! Cho nên mới bảo mình tránh xa cậu ra một chút.”
Sinh Nhi sợ hãi nói: “Tiểu Bảo, mình thật sự thích chơi cùng cậu, nhưng mà mẹ mình lại không cho. Nhưng mà mình vẫn muốn chơi cùng cậu, nếu như mình lỡ làm gì đó không hay, cậu có thể không tức giận được không?”
Cô bé mang bộ dạng đáng thưởng lại cẩn thận dè dặt.
Tiểu Bảo đau lòng kéo tay cô bé, mở miệng nói: “Mình cũng thích chơi với Sinh Nhi, Sinh Nhi, cậu không cần nghe lời mẹ cậu đâu, cha của mình không có xấu như vậy đâu.”
“Cậu biết không, mình cũng cảm thấy cha của cậu rất tốt đó, đẹp trai, chơi game lại lợi hại nữa.”
Trong cảm nhận của con nít, ai có thể chơi game lợi hại đều là thần hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc