Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1710

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Cảnh Liên vì thế tung ra một câu trả lời mơ hồ: “Chờ con lớn lên rồi sẽ biết.”
“…”
Tiểu Bảo suy nghĩ khổ tâm, lại không nghĩ ra: “Đừng luôn nói là chờ con lớn lên rồi nói! Bởi vì, mặc dù con lớn lên con cũng không hiểu được, tại sao mẹ con tốt như vậy, cha lại không cần cô ấy.”
Cố Cảnh Liên “…”
“Chờ con lớn lên cũng không biết, tại sao họ rõ ràng rất ghét đối phương, nhưng lại sinh ra con?”
Tiểu Bảo buồn rầu ôm lấy bắp đùi của anh ấy, thương tâm nói: “Cha, cha có biết không? Tiểu Bảo từ lúc sinh ra, cứ nghĩ mình không có cha! Những đứa trẻ nhỏ nhà người ta đều có cha, chỉ có Tiểu Bảo không có! Tiểu Bảo mỗi ngày nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có cha ôm, được cha nâng lên đầu, tại sao Tiểu Bảo không có? Là do Tiểu Bảo không tốt? Tại sao cha không cần Tiểu Bảo?”
Nghe được lời này, có thể nói là lòng chua xót đến cực điểm.
Đứa nhóc ngẩng đầu lên, nghiêng nghiêng cái đầu, bỗng nhiên ngập ngừng nói: “Thật ra… Cha có biết không? Con rất là cảm ơn người dì đó! Mang con đến thành phố này, nếu không cũng không có cách nào gặp được cha, đúng không?” Người dì trong miệng cậu ấy nói ý chỉ đương nhiên là Tống Ân Nhã.
Nếu không phải là nhờ cô ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không biết, cậu ấy thật ra là có cha!
Tuy là người cha này có lúc rất là hung dữ, khuôn mặt nói chuyện lạnh như băng giống như một tảng băng lớn, còn rất hung tợn nhìn cậu ấy.
Cho nên đối với Tống Ân Nhã, tuy là có hận nhưng cũng có một chút cảm kích.
Trong giữa cuộc đời, cậu ấy đã kiếm được cha, nhưng mà nhìn Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà dường như là mối quan hệ không thể điều hòa với nhau được, cậu ấy trong lúc nhất thời cau mày cau mặt.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cậu ấy cố ý lấy tay của Cố Cảnh Liên và tay của Sở Hà để chồng lên nhau, đồng thời cũng mang một tâm nguyện tốt đẹp.
Cậu ấy cũng không có một chút ý là bắt buộc.
Chẳng qua là hy vọng, cha này thật sự trở thành cha của cậu ấy.
Cậu ấy hy vọng Cố Cảnh Liên không chỉ đối xử tốt với cậu ấy, cũng hy vọng anh ấy đối xử tốt với Sở Hà.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, ánh mắt không khỏi thâm thúy khó lường.
Lúc trước, anh ta cùng Sở Hà, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Mà sự chào đời của Tiểu Bảo cũng chỉ là một sự ngoài ý muốn.
Không có tình yêu thì sẽ không có kết tinh của những thứ tình cảm nào cả.
Sự thật nói trắng ra rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Trước đó, anh ấy sở dĩ ngầm đồng ý cho Sở Hà ở lại nhà họ Cố, đơn giản là vì Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ỷ lại Sở Hà, mà Cố Cảnh Liên cũng lo đến sự cảm nhận của Tiểu Bảo, vì thế liền ngầm đồng ý Sở Hà ở lại nhà họ Cố.
Nhưng cực hạn cũng tới đây mà thôi, anh ta thật sự không hề nghĩ tới còn phải xử lý những vấn đề giữa anh ta với Sở Hà như thế nào.
Nhưng mà hiện giờ, bất an cùng bàng hoàng của Tiểu Bảo, lại làm cho anh ấy bắt đầu một lần nữa xem kỹ vấn đề này.
Cố Cảnh Liên cúi đầu, nhìn Tiểu Bảo ôm chân của anh ấy, một bộ mặt u ám đầy tủi thân, cậu ấy không khỏi thương xót lên tiếng: “Con yên tâm, con không có mẹ kế đâu!"
Vậy đây là lời hứa của anh ấy, cũng là lời cam đoan với Tiểu Bảo!
Những lời của anh ta nói ra, trừ khi là ૮ɦếƭ, nếu không, nhất định không có gì thay đổi.
Tiểu Bảo nghe xong, nhận được sự bảo đảm của anh ấy, trong lòng có niềm an ủi lớn lao!
“Dạ! Một lời đã định!”
Tiểu Bảo vươn ngón út nói: “Ngoéo tay!”
Cố Cảnh Liên giật mình, nhưng vẫn rất là phối hợp vươn ngón út, móc lấy ngón út của cậu ấy.
Tiểu Bảo nghiêm túc nói: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được lừa!”
Nói xong, thần sắc của cậu ấy chắm chú nhìn vào cái “Ấn” trên ngón tay cái của Cố Cảnh Liên, lúc này mới viên mãn!
Thằng nhóc này hình như rất dễ dàng mãn nguyện, anh ấy cho một lời hứa hẹn, thằng nhóc này thật sự cảm thấy mỹ mãn, cũng không quấn quít lấy anh ấy hỏi đông hỏi tây nữa!
Cái mà cậu ấy cần chẳng qua là một cảm giác an toàn nho nhỏ mà thôi!
Vào cuối tuần.
Cố Cảnh Liên đến công ty thì đã có người ngồi chờ trong phòng khách.
Trợ lý vội vàng báo cáo: “Cố tổng, ngài đã đến rồi ạ.”
Anh nghe vậy liền đi qua phòng khách.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, hiệu trưởng trường mẫu giáo và cô giáo chủ nhiệm lập tức đứng dậy, vô cùng nịnh nọt cười.
Tuy rằng nở nụ cười nhưng không thể che dấu được sự sợ hãi trong ánh mắt.
Cố Cảnh Liên là ai?
Gia đình họ Cố ở thủ đô có địa vị như thế nào?
Sở hữu bốn tập toàn tài chính lớn xuyên quốc gia, gần như ngang bằng địa vị của Mộ thị trước đây.
Đặc biệt là bây giờ, Mộ thị đã không còn được như lúc trước, tập đoàn Thánh Ngự nổi lên nhưng Cố thị vẫn chiếm lấy vị trí quan trọng như cũ.
Nhưng thân phận của Cố Cảnh Liên cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Phàm là ai đã sinh sống nhiều năm ở kinh thành, đối với cái tên “Cố Cảnh Liên” này tuyệt đối là như sấm bên tai.
Thân phận của anh, đó là điều cấm kị.
Do đó, khi trông thấy Cố Cảnh Liên bước vào phòng khách, trong chốc lát không khí trong phòng như bị ngưng lại.
Cố Cảnh Liên trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua bọn bọ: “Ngồi đi.”
Lúc này viện trưởng và cô giáo chủ nhiệm mới dám ngồi xuống.
Nhìn thấy anh như diện mặt thánh chỉ lo sợ sẽ có gì đó sai sót.
Cô giáo chủ nhiệm lo sợ ngồi trên ghế, hai tay không biết nên đặt ở đâu, lần họp phụ huynh trước cô vẫn chưa biết lai lịch của Cố Cảnh Liên nhưng sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc viện trưởng vội vàng đến tìm cô nói có chuyện xảy ra.
Cô vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Viện trưởng hỏi cô: “Lớp của cô có một bạn nhỏ tên là Cố Thừa Trạch, cô có biết cậu ta có lai lịch gì không hả?”
Cô mơ hồ không rõ.
Đến lúc viện trưởng nói thân phận của Cố Cảnh Liên là gì, cô mới sợ hãi trong lòng cẩn thận nghĩ lại, trong cuộc họp phụ huynh mình có tiếp đãi gì không phải phép với người đàn ông đó không, đến lúc chắc chắn không có gì thì cô mới yên tâm.
Viện trường nói có chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe rồi.
Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, viện trưởng mới nói xe của cha Lý Nặc Hàm ᴆụng phải xe người khác rồi.
Nghe nói là hai chiếc Porsche ᴆụng nhau trực tiếp biến thành phế liệu, hoàn toàn bị hư hỏng.
Tất cả động cơ đều bị hư, chiếc xe này đã hoàn toàn hư hỏng, tổn thất đến mấy trăm vạn.
“Lúc nãy tôi đi qua bên đó, cha của Nặc Hàm nói xe là do phụ huynh của Cố Thừa Trạch cho người ᴆụng, tôi nhìn cái tên nên mới biết cha của Cố Thừa Trạch là Cố Cảnh Liên.”
Cố Cảnh Liên...
Chẳng trách bảo anh ta tự giới thiệu, anh ta một lời không nói tỏ vẻ muốn che dấu.
“Vô duyên vô cớ vì sao lại muốn ᴆụng xe của người khác?”
Tuy rằng bối cảnh Cố Cảnh Liên lớn mạnh nhưng từ cuộc họp phụ huynh có thể nhìn ra anh không phải là kiểu người thích khoe khoang.
Ông ta suy nghĩ, vô duyên vô cớ lại cố ý ᴆụng xe của Lý Tiên Lai, tại sao xe của người khác lại không ᴆụng.
Cô giáo Tiết có ấn tượng rất tốt với Cố Cảnh Liên, anh tạo cho người khác cảm giác rất tôn quý tao nhã, thân sĩ, lễ phép, lại không nhiều lời.
Cô cùng anh ta có nói chuyện vài câu, tuy rằng anh ta có chút lạnh lùng nhưng cô có cảm giác anh không phải là người kiêu căng ngạo mạn.
Nếu như viện trưởng không nói ra thân phận của anh ta thì cô vẫn không biết anh ta là người có bối cảnh như vậy.
Viện trưởng nói, không chừng Lý Tiên Lai không ưa Cố Cảnh Liên, vì Cố Cảnh Liên đã ςướק mất nổi bật của anh ta trong cuộc họp phụ huynh, cho nên trong bãi giữ xe đã chặn xe của Cố Cảnh Liên lại nói chuyện.
Kết quả, Nặc Hàm không hiểu chuyện ςướק đồ chơi của Tiểu Bảo, mà Lý Tiên Lai và mẹ của Nặc Hàm không có ngăn cản mới dẫn đến việc Cố Cảnh Liên tức giận.
Tất nhiên hậu quả của việc tức giận này cực kỳ nghiêm trọng.
Một phần của chiếc Porsche mấy trăm vạn đã bị hư hỏng.
Cực kì thảm.
Một chiếc xe bị hư không đáng sợ, chỉ sợ là sự việc diễn ra tiếp theo.
Viện trưởng định thứ hai tìm Lý Tiên Lai nói chuyện. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc