Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1709

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bác Phúc nghe xong lập tức trả lời: “Tiểu Bảo làm sao có thể nói vậy được? Ai nói Tiểu Bảo không có ai cần, ai nói Tiểu Bảo không có ai thương? Bác Phúc không phải là thương con lắm sao?”
“Ô oa…”
Lời này không nói thì thôi vừa nói, Tiểu Bảo hé miệng, cgiọng hét đến nỗi bác Phúc bất ngờ không đỡ kịp, suýt nữa bị thủng màng nhĩ.
“Tiểu Bảo không cần bác Phúc! Tiểu Bảo cần cha, Tiểu Bảo cần mẹ!”
“Được được được… Xuỵt…”
Bác Phúc ôm chặt lấy cậu ấy liên tục vừa dỗ vừa dụ: “Đừng khóc, đừng khóc! Tiểu Bảo, làm sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Cha con không thương con? Mẹ con cũng thương con mà!”
“Nhưng mà… Nhưng mà…”
Tiểu Bảo khóc nức nở như là chịu sự tủi nhục rất lớn, cậu ấy ôm lấy cổ của bác Phúc, con mắt đỏ lên, hốc mắt bên trong chứa đầy nước mắt dáng vẻ rất là đáng thương.
“Nhưng mà cha không thích mẹ, mẹ cũng không thích cha!”
“…”
“Đến lúc đó cha khẳng định sẽ thích người phụ nữ khác, mẹ khẳng định cũng sẽ thích người đàn ông khác!”
“…”
“Đến lúc đó, đợi cho cha cưới người phụ nữ khác, mẹ gả cho người đàn ông khác! Tiểu Bảo sẽ có thêm một người mẹ kế, và thêm một người cha dượng!”
“…”
“Nếu mẹ kế chán ghét Tiểu Bảo, cha dượng cũng chán ghét Tiểu Bảo, xa lánh Tiểu Bảo, nói như vậy, cha cũng không cần Tiểu Bảo, mẹ cũng không cần Tiểu Bảo nữa rồi…”
“…”
“Tiểu Bảo liền triệt để biến thành một đứa trẻ không có ai thương, không có ai cần nữa!”
“…”
“Ô oa!”
Cậu nói liên tục, ngay sau đó, đặt cái ௱ôЛƓ nhỏ ngồi xuống dưới đất, trực tiếp réo lên một hồi, tiếng khóc như kinh thiên địa, khi*p quỷ thần.
Bác Phúc che mặt lại, không thể không nói đứa nhóc này đem cái vấn đề này hiểu rất sâu sắc!
Nhưng mà suy nghĩ này cũng không phải là không có lý.
Ông chủ ở mặt này, ông ta không lo lắng.
Nhưng mà về phía Sở Hà, nếu là thật sự thích một người đàn ông khác, vậy Tiểu Bảo thêm một cha dượng, quả thật…
Không tốt lắm!
Tiểu Bảo khóc kinh thiên động địa, bác Phúc bỏ ra rất nhiều công sức mới dỗ dành được cậu ấy!
Sở Hà xuống lầu ăn bữa sáng, liền thấy bác Phúc ôm Tiểu Bảo, lắc qua lắc lại, cực khổ lắm mới dỗ dành được cậu ấy, đợi cho Tiểu Bảo nhìn được Sở Hà, lập tức lại liên tưởng đến những chuyện tủi thân, nước mắt lập tức lại treo đầy hai má.
“Làm sao vậy?”
Sở Hà đi tới quan sát cậu ấy: “Tiểu Bảo tại sao lại khóc?”
Bác Phúc thở dài một tiếng lại vô cùng đau đầu, ông ta lời ngắn ý gọn kể lại một lần những chuyện hồi nãy, Sở Hà nghe xong không khỏi mồ hôi lạnh.
Cái gì mà mẹ kế cha dượng…
Thằng nhóc này làm sao có thể nghĩ xa đến vậy được?
Sở Hà lập tức ôm lấy Tiểu Bảo, an ủi nói: “Tiểu Bảo à, tại sao con lại thích suy nghĩ lung tung vậy? Ai nói mẹ không cần con?”
“Mẹ hiện tại cần con, nhưng về sau thì khó biết được!”
Tiểu Bảo hậm hực nói.
Sở Hà lại dở khóc dở cười: “Tiểu Bảo của chúng ta biến thành nhà tiên tri rồi à? Chuyện về sau cũng biết được à?”
“Chẳng lẽ mẹ cả đời không lấy chồng sao? Mẹ có một người, không phải là rất cô đơn sao?”
“…”
Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Lúc trước không phải như vậy, rốt cuộc giáo viên mẫu giáo đã dạy cậu ấy những gì.
Cô ấy vội vàng dỗ dành nói: “Ai nói thế? Mẹ cả đời không lấy chồng, chỉ giữ lấy Tiểu Bảo! Tiểu Bảo khẳng định không có cha dượng!”
“Vậy mẹ kế thì sao?”
Tiểu Bảo đáng thương nhìn cô ấy: “Cha cũng sẽ không tìm mẹ kế sao?”
Cái này…
Sở Hà lập tức gặp rắc rối.
Cái này khó bảo đảm lắm.
Cô ấy cũng không có biện pháp can thiệp vào sự tự do của Cố Cảnh Liên.
Tiểu Bảo khóc càng thương tâm hơn.
Sở Hà ôm lấy cậu ấy, cam đoan nói: “Bất luận như thế nào, mẹ đều cam đoan với con, trên đời này, chỉ có một bảo bối Tiểu Bảo, khẳng định sẽ không kiếm thêm cha dượng cho Tiểu Bảo!”
Tiểu Bảo xoa nhẹ đôi mắt, vẫn như cũ nửa tin nửa ngờ đánh giá cô ấy: “Thật vậy sao?”
“Ừ! Thật đấy! Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa!”
Tiểu Bảo vui mừng nhào vào trong lòng иgự¢ cô ấy, lúc này đoạn này mới kết thúc.

Bác Phúc đem bữa sáng đưa vào phòng.
Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn làm việc, ngoài dự đoán là không có ngồi chơi 乃út mực mà là nghiêng một bên đỡ lấy cái đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bác Phúc đem bữa sáng để ở trên bàn, ra vẻ không cố ý nhắc tới: “Mới vừa rồi, Tiểu Bảo khóc hơn nữa ngày, rất vất vả mới dỗ dành được.”
Cố Cảnh Liên nghe vậy, đẩy ra mi mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại khóc rồi?”
Đứa trẻ đó khóc nhiều như ăn cơm bữa.
Bác Phúc nói bóng nói gió nói: “Cũng chỉ là bởi vì chuyện của ông chủ.”
“Chuyện của ta?”
“Tiểu Bảo lo lắng ông chủ tìm mẹ kế cho cậu ấy.”
Cố Cảnh Liên khóe môi giật mạnh kéo theo cái trán đen nói: “Ai nói sẽ kiếm mẹ kế cho cậu ấy.”
Bác Phúc cười cười nói: “Đứa nhỏ không phải là còn nhỏ sao? Khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, đứa nhóc này tâm trí rất nhạy cảm, dễ dàng nảy sinh những liên tưởng.”
“Làm cho cậu ấy yên tâm, việc này không có khả năng.”
Cố Cảnh Liên liền tay đưa cái ly lên, uống nhẹ một ngụm hồng trà, bác Phúc lại hỏi dò nói: “Vậy… Ông chủ, không phải tôi nói, vẫn là những câu nói cũ đó, hiện giờ, trên dưới nhà họ Cố, chỉ có việc hôn sự của ông chủ là làm cho người ta hao tổn tinh thần nhất.”
“Ta đã nói rồi, không kết hôn.”
Cố Cảnh Liên buông cái ly xuống, lạnh lùng thốt lên: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”
Bác Phúc thở dài nói: “Tôi làm sao có thể không quan tâm chứ? Ông chủ, ngài… có cô gái nào hợp ý chưa?”
“Không có.” Cố Cảnh Liên hầu như là nghĩ cũng không cần suy nghĩ mà nói.
“Vậy… Sở Hà thì sao?”
Bác Phúc nhẻo miệng cười: “Ngài cảm thấy cô ấy như thế nào?”
“Không như thế nào cả.”
Cố Cảnh Liên dần dần có chút không kiên nhẫn: “Ông tới đây là để nói với tôi những lời vô nghĩa này à?”
Bác Phúc lập tức nhìn mặt biến sắc, lắc lắc đầu nói: “Không có không có! Chỉ là nhân tiện nên nhắc tới.”
“Đi ra ngoài.”

Bác Phúc bị đuổi ra khỏi phòng.
Nhưng mà hơn không bao lâu, Cố Cảnh Liên liền nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, cửa bị một người thật cẩn thận đẩy ra, một cái đầu nhỏ lém la lém lỉnh đưa vào trong.
Cố Cảnh Liên ngước đầu lên, khóe mắt nhìn thấy đứa nhóc nhỏ rón ra rón rén lén lút tiến vào phòng.
“Làm gì đó?”
Anh ta lên tiếng, Tiểu Bảo lúc này mới ý thức được hành tung của mình bị phát hiện, lập tức đứng thẳng người lên, cười vô cùng rạng rỡ.
“Cha!”
Trải qua một ngày họp phụ huynh của ngày hôm qua, từ này, hình như cậu ấy đã gọi quen miệng rồi.
Cố Cảnh Liên nghe được cái tai cũng rất dễ chịu, nhưng mà không cần suy nghĩ, thằng nhóc nhỏ này cười tươi như vậy, chắc chắn không có gì tốt lành cả.
“Có việc bẩm tấu.”
Tiểu Bảo lập tức đi đến bên người anh ấy, nằm trên đùi của anh ta, tò mò hỏi: “Cha, cha cảm thấy mẹ có đẹp không?”
Đây là câu hỏi quỷ gì vậy?
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Bình thường.”
“Vậy cha cảm thấy mẹ có tốt không?”
“Bình thường.”
Tiểu Bảo không cam lòng, lại hỏi: “Vậy, làm như thế nào có Tiểu Bảo thế?”
Cố Cảnh Liên cũng bị nghẹn lời rồi.
Thằng nhóc này hình như có bản lãnh làm cho người khác nghẹn lời.
Vấn đề này thật sự quá khó khăn để trả lời.
Nhỏ như vậy mà truyền tư tưởng giáo dục về phương diện này, có sớm quá không. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc