Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1708

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Bảo một bên tưởng tượng, trong lúc không chú ý lại cảm thấy buồn ngủ rồi, hôm nay là thứ bảy, cho nên không cần đi học, cậu ấy nhắm mắt lại định ngủ lại một giấc ngủ ngon lành.

Buổi sáng chín giờ, bác Phúc đi đến phòng của Sở Hà, chuẩn bị gọi họ dậy, nhưng mà mới đẩy cửa ra, xa xa liền thấy trên giường nằm ba người.
Ông ta giật mình mở to mắt, suýt nữa miệng không khép nổi.
“Ông chủ…?”
Anh ta nằm ở đây từ lúc nào vậy?
Vẫn cứ nhớ rõ đêm qua, lúc ông ta đi đến phòng sách Cố Cảnh Liên vẫn còn chưa ngủ.
Tại sao lại ngủ ở chỗ này?
Bác Phúc trong lúc nhất thời suy tư không ngất.
Động tĩnh của ông ấy khi bước vào trong phòng, lập tức làm cho Sở Hà tỉnh giấc.
Cô ấy nheo lông mày vẫn còn chưa mở to mắt, liền cảm giác bàn tay để trên tay của một người khác.
Cô ấy liếc nhìn qua đó và phát hiện tay của Cố Cảnh Liên đang để trên tay của cô ấy, cô ấy giật mình há nhẹ miệng có chút chưa hồi phục lại tinh thần.
Đây là tình huống gì vậy?
Anh ta…
Vì sao lại để tay lên trên bàn tay của cô ấy?

Người đàn ông mở mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, liền mơ hồ nhận thấy có chút gì đó không bình thường.
Lòng bàn tay của anh ấy hình như đang cầm một cái gì đó rất mềm mại và ấm áp.
Ánh mắt của anh ta nhìn lên hướng đôi tay, và nhìn thấy tay của anh ta đang phủ lên bàn tay của Sở Hà, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Khi phản ứng lại anh ấy ngước đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng rất nhanh chóng tự rút tay của mình về!
Cố Cảnh Liên lập tức từ trên giường ngồi dậy, theo bản năng kéo lấy cà-vạt nhưng đầu ngón tay lại móc trúng vạt áo ngủ.
Cậu ấy nheo lông mày ngước đầu lên, nhìn thấy bác Phúc đứng ngay cửa phòng ngủ, giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy?
Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy?
Ông ta nhìn thấy tay của ông chủ để lên trên tay của Sở Hà, không lẽ…
Hai người có tình ý với nhau, tối hôm qua…
Không phải vậy chứ!
Chính giữa còn đang nằm một bóng đèn điện lớn là Tiểu Bảo như vậy!
Nhưng mà hai người cùng nằm trên một cái giường, lại là sự thật không thể chối cãi!
Bác Phúc ý nghĩa sâu sắc đánh giá Cố Cảnh Liên, ông ấy cũng thình lình ý thức được một sự thật.
Ông chủ dạo gần đây có rất ít người phụ nữ khác ở gần.
Từ sau khi Tiểu Bảo ổn định ở gia đình nhà họ Cố, anh ta hình như tuyệt duyên với những người phụ nữ khác rồi!
Mà sau khi Sở Hà ở nhà họ Cố, tình hình như vậy lại ngày một tăng lên, hay là ông chủ…
Ngay lúc bác Phúc tưởng tượng vô số trường hợp, Sở Hà cũng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút xanh xao vỗ vỗ bàn tay, dường như rất bất mãn.
Cô ấy lạnh lùng liếc liếc mắt Cố Cảnh Liên một cái, ánh mắt giống như đang nói không nghĩ tới anh lại là loại người lãng tử như vậy.
Sắc mặt của Cố Cảnh Liên càng u ám!
Anh ấy đem ngọn lửa vô danh trong lòng trút giận lên người bác Phúc.
“Đứng ngơ ra đó làm gì chứ?”
Cố Cảnh Liên lạnh như băng nói: “Còn không đi chuẩn bị bữa sáng?”
Bác Phúc lập tức gật gật đầu, vừa mới xoay người đi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại làm sạch thanh giọng trước.
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn ông ấy: “Bị sao thế?”
“Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi…”
Bác Phúc ngại ngùng giải thích.
Cố Cảnh Liên lạnh giọng nói: “Việc tôi giao cho ông làm đều làm thỏa đáng hết rồi phải không?”
“Chưa…”
“Còn không mau làm đi?”
“Vâng, vâng… Ông chủ bớt giận…”
Bác Phúc nhanh chóng chạy lấy người.
Khí chất lúc ông chủ mới dậy thật sự rất khủng khiếp, ông ta sắp không chịu được.
Tiểu Bảo tỉnh lại, mở to mắt, liền thấy Cố Cảnh Liên và Sở Hà đều đã tỉnh rồi, ngồi ở bên giường, chẳng qua là căn phòng to như vậy, không hiểu sao cái áp suất không khí thấp, làm cho người khác loạn nhịp tim.
Cậu ấy đương nhiên là nhìn sắc mặt đoán được ý, nhưng mà lại nhìn không hiểu tại sao sắc mặt hai người này lại không được tự nhiên!
Tiểu Bảo rút thân mình lại, cảm giác chung là lúc tỉnh lại không khí áp suất trong phòng thấp đến rất lợi hại!
Nhìn thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên không tốt lắm, nét mặt của Sở Hà cũng rất khó coi, rốt cuộc làm sao vậy?
Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt mà, tại sao vừa mới tỉnh lại mọi thứ đều thay đổi rồi.
Sở Hà ngồi ở bên giường, khi nhớ đến lúc tỉnh giấc, tay của Cố Cảnh Liên để lên trên tay của cô ấy liền cảm thấy bực mình, cô ấy theo bản năng duỗi tay kéo cái mềm lại, lau chùi mạnh cái mu bàn tay.
“Đồ-Biến-Thái!”
Cố Cảnh Liên nghe vậy đôi mắt không khỏi tối sầm lại vài phần.
Tuy là những lời nói này không chỉ rõ họ tên, nhưng mà không cần suy nghĩ cũng biết những lời này là chỉ ai rồi.
Đồ Biến th'?
Gặp ma!
Anh ấy tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!
Cố Cảnh Liên tâm trí rối loạn, lập tức đứng dậy, liền rời khỏi phòng.
Sở Hà thấy bóng dáng tức giận của anh ấy, lại càng giận hơn nữa.
Tại sao anh ta ngược lại có vẻ nóng giận?
Cô ấy còn chưa nói cái gì mà!
Tiểu Bảo thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Hà, thử thăm dò hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Trông bộ dạng của mẹ không vui lắm!”
Sở Hà vẻ mặt phiền muộn nói: “Không có gì, nằm mơ mơ thấy bị chó cắn một cái.”
“…” Tiểu Bảo khóe môi nhúc nhích, nhưng mà dù sao tuổi còn nhỏ làm sao biết được Sở Hà đang ngấm ngầm mỉa mai cái gì chứ?
Từ trên giường đứng lên thay bộ quần áo, Tiểu Bảo xuống lầu, liền thấy bác Phúc mới từ nhà ăn đi ra, định đi gọi Cố Cảnh Liên dùng bữa tối.
Tiểu Bảo lập tức đi lên đó, kéo lấy góc áo của bác Phúc có chút bất an nói: “Bác Phúc, Bác Phúc!”
“Sao?”
Bác Phúc kiên nhẫn ngồi chồm hổm xuống nói chuyện với cậu ấy, nhéo lấy hai má của cậu ấy: “Sao thế? Tiểu Bảo?”
“Bác có phát hiện gì không?”
Tiểu Bảo ôm chầm lấy cổ của ông ta, ghé vào lỗ tai ông ấy nói khẽ: “Hôm nay chú và mẹ ngủ chung một cái giường đó!”
“…” Bác Phúc gật gật đầu.
“Nhưng mà con nhìn hai người có vẻ không vui lắm nhỉ!”
Tiểu Bảo tủi thân nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua hai người vẫn còn tốt mà.”
Bác Phúc trong lúc nhất thời không lời nào để nói.
Ông ta làm sao có thể nói cho Tiểu Bảo biết là sở dĩ ngày hôm qua Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên vẫn còn tốt với nhau, đó là vì tham gia cuộc họp phụ huynh của cậu ấy chỉ là diễn một màn kịch, làm bộ dáng vẻ rất hòa bình với nhau mà thôi.
Trên thực tế thì sao?
Giữa hai người như nước với lửa.
Tiểu Bảo thấy bác Phúc không nói lời nào càng lo lắng, lo lắng nói: “Mẹ hình như có vẻ rất ghét chú, chú cũng có vẻ không thích mẹ! Làm sao bây giờ?”
“Ai chà… Sự thật là như vậy.”
Bác Phúc tỏ vẻ mịt mờ: “Hai người tình cảm quả thật không tốt lắm.”
Tiểu Bảo tò mò nghiêng nghiêng cái đầu: “Tại sao những cha mẹ của người ta tình cảm đều rất tốt, rất thương yêu nhau, tại sao họ lại ghét nhau vậy?”
“Ừm…” Bác Phúc lại nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng rồi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Tiểu Bảo lại không ngừng hỏi tiếp: “Nếu họ đã chán nhau rồi, vậy rốt cuộc là sinh con ra như thế nào?”
“…” Bác Phúc lại càng không biết trả lời vấn đề chuyên sâu này như thế nào.
Tiểu Bảo nhìn bác Phúc cũng không đáp lời, trông như một bộ dạng rất nan giải, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt một bộ dạng mưa gió sắp ập tới: “Tiểu Bảo đáng thương quá!”
Cậu ấy nắm lấy góc áo, khuôn mặt tội nghiệp, cái mũi nho nhỏ nhăn lại, bộ mặt muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Bác Phúc lập tức ôm lấy cậu ấy, dỗ dành và nói: “Làm sao vậy chứ?”
“Tiểu Bảo cảm thấy, Tiểu Bảo là đứa trẻ không có ai cần, không có ai thương!”
Tiểu Bảo chui đầu vào tủi thân dùng ngón tay chỉ vào. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc