Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1707

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc sắp ngủ còn không quên ôm gấu bông vào lòng, yêu thích không buông tay, cô trông thấy, vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười, dứt khoát tùy ý cậu.
Tựa như bắt được một chút động tĩnh, cô choàng mở mắt, men theo âm thanh nhìn đến liền thấy trong bóng tối có một bóng người cao gầy mà thon dài đứng ở trước giường, không biến sắc.
Ánh trăng chiếu xuống dưới chân anh, thấy cô tỉnh lại liền dựng thẳng ngón tay đè giữa cánh môi, ra hiệu cho cô không nên phát ra tiếng động, đánh thức đứa nhỏ.
Cố Cảnh Liên không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng, đứng bên giường, cô sơ suất lơ là, ngày trước mặc dù là một chút động tĩnh thì cô cũng sẽ lập tức giật mình tỉnh lại, không nghĩ tới lần này mãi đến khi người tới gần trước giường cô mới thức tỉnh.
Xem ra ở Cố gia nhiều ngày như vậy khiến cho đến sự nhạy cảm với nguy hiểm của cô giảm đi không ít, anh đã đi tới lâu như vậy cô mới tỉnh.
Cố Cảnh Liên cúi đầu nhìn liền thấy Tiểu Bảo ôm gấu bông nằm trong lòng Sở Hà, ngủ say sưa!
Hai cánh tay vòng quanh gắt gao, mặc dù ngủ cũng không cam lòng buông gấu bông ra.
Cậu là có bao nhiêu yêu thích con gấu bông này?
Có thể ở trong mắt Cố Cảnh Liên con gấu bông này miễn bàn xấu như thế nào, còn không thích hợp.
Anh chậm rãi ngồi chếch ở bên giường, quan sát cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy đặn trắng nõn, không nhịn được sinh ra một chút ý nghĩ trêu đùa, duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm mũi Tiểu Bảo.
Sở Hà trông thấy, khóe môi co quắp đến lợi hại một hồi, lại không nghĩ tới người đàn ông còn có hứng thú ác liệt như vậy?
Trong giấc mơ, Tiểu Bảo bỗng nhiên cảm thấy hít thở không thông, miệng nhỏ "táp" một tiếng mở ra, dùng miệng hô hấp, không có tỉnh lại.
Đứa trẻ này, ngủ thật sâu!
Cố Cảnh Liên không khỏi cảm thấy đứa bé này cũng chỉ có lúc ngủ mới đặc biệt đáng yêu.
Chí ít cũng thật yên lặng.
Thời điểm đứa nhỏ này nhắm mắt thì hàng lông mi rậm bỗng chốc đặc biệt nổi bật!
Cố Cảnh Liên tiến gần một chút, ngón tay nhẹ nhàng gảy lông mi của cậu.
Mặc dù trong giấc ngủ đứa trẻ cũng nhận ra dị dạng từ mi mắt truyên tới, theo bản năng dùng tay vung, dùng chân đạp, gấu bông trong lòng cũng lập tức bị đạp rơi xuống đất.
Đã ngủ rồi tính tình còn rất dữ dội.
Cố Cảnh Liên vân vê khuôn mặt cậu, do gấu bông bị đạp xuống đất mà bên cạnh Tiểu Bảo mới có "đất dung thân" cho anh.
Sở Hà trơ mắt nhìn anh nằm xuống bên người Tiểu Bảo, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu!
Tối nay anh ta định ngủ ở đây sao?
Sở Hà cảm thấy tay chân có chút cứng ngắc, đến mức cánh tay đang ôm Tiểu Bảo nhịn được mà hơi rút về, chi lo chạm phải anh.
Anh mắt Cố Cảnh Liên nhìn thoáng qua vẻ mặt không được tự nhiên của cô, nhưng không lưu ý quá nhiều.
Anh nhẹ nhàng ôm vai Tiểu Bảo, hơi nhắm hai mắt lại.
Ban ngày anh công tác bận bịu mà đứa trẻ lại đi vườn trẻ, bởi vậy không có quá nhiều thời gian ở chung.
Mặc dù có lúc đứa nhỏ hết sức thân thiết với anh, nhưng lại cứ cảm thấy đứa bé này lúc tỉnh không khỏi quá quấn người, hận không thể có thể mang cậu đi xa bao nhiêu liền mang đi xa bấy nhiêu.
Nhưng không gặp cậu ầm ĩ lại cảm thấy nhớ.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Xem ra anh vẫn còn chưa thích ứng với vị trí người cha này!
Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại, bên kia Sở Hà buông lỏng cảnh giác.
Xem ra anh ta thực sự chỉ muốn ngủ chung với Tiểu Bảo.
Bởi vậy cô cũng không nghĩ nhiều nữa, bảo vệ Tiểu bảo ngủ thi*p đi.
Ngày hôm sau, ánh nắng sáng sớm lọt vào, khi chiếu lên người Tiểu Bảo thì đứa bé liền tỉnh lại, mắt mở lim dim, tay nhỏ nhẹ nắm lại, dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, lập tức cảm thấy chỗ mình nằm trở nên chật chội hơn không ít.
Cậu nghi hoặc quay đầu thấy Sở Hà ôm cậu đang chìm trong giấc ngủ, cậu tò mò nghiêng đầu qua chỗ khác lại trông thấy Cố Cảnh Liên nằm bên trái cậu, yên tĩnh ngủ.
Trong nháy mắt miệng đứa nhỏ biến thành chữ "O", hít vào một ngụm khí lạnh.
Người này đi tới đây nằm, tại sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có?
Ồ?
Gấu bông của cậu đâu?
Lẽ nào nửa đêm gấu bông liền biến thành cha?
Thời khắc đầu óc Tiểu Bảo đang hỗn loạn thì thấy Cố Cảnh Liên một tay gối sau đầu, một tay ôm lấy cậu, dung nhan khi ngủ tuấn tú mà an tĩnh, dù là khi ngủ cũng đều đẹp như vậy.
Tiểu Bảo nhìn anh chăm chú hồi lâu rốt cục cũng tỉnh táo lại, nghiêng đầu qua nhìn Sở Hà một chút, lại nhìn anh, trong lòng nhất thời thỏa mãn vô cùng!
Đáy lòng cậu có phần vui vẻ, có chút hạnh phúc đến không biết phải làm sao rồi!
Lần đầu tiên trong đời cùng cha mẹ nằm trên một chiếc giường, tuy rằng ngủ ở giữa còn cảm thấy có chút chen chúc nhưng cậu vẫn hi vọng tự đáy lòng thời gian tốt nhất là cứ như vậy tạm dừng.
Thật hạnh phúc!
Hóa ra cảm giác ngủ chung với cha mẹ là cảm giác an toàn như thế này.
Tuy rằng khi tỉnh lại thiếu chút nữa sợ hết hồn nhưng tỉnh táo lại thì Tiểu Bảo cảm thấy mình hạnh phúc sắp bay lên rồi!
Tiểu Bảo bỗng nhiên dè dặt nghiêng người sang nhìn về phía Cố Cảnh Liên, không tự chủ được vươn tay ra phác họa ngũ quan của anh.
Vầng trán anh tuấn, mày kiếm dài đến tóc mai, mi mắt đóng chặt, lông mi đen tuyền, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, ngón tay cậu nhẹ nhàng phác họa gương mặt của anh, trong giấc ngủ Cố Cảnh Liên hơi nhíu lông mày, cậu liền dè dặt thu tay về, lập tức nhắm mắt lại, làm như đang ngủ.
Thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Tiểu Bảo lại cẩn thận hé mắt, thấy Cố Cảnh Liên tựa như không có phản ứng gì, lúc này cậu mới yên tâm.
Cậu nằm thẳng lần nữa, cúi đầu nhìn trên người mình liền thấy tay Cố Cảnh Liên khoát lên vai cậu, tay của Sở Hà thì lại nắm bên hông cậu.
Không hiểu sao cậu liền nảy ra một ý nghĩ, thế là cẩn thận từng chút đem bàn tay nặng của Cố Cảnh Liên dịch từng chút một về phía tay Sở Hà.
Cậu dịch thật cẩn thận, chỉ lo kinh động hai người đang ngủ.
Bàn tay Cố Cảnh Liên rất lớn, so với bàn tay nhỏ của cậu thì hoàn toàn có thể dễ dàng bao lấy cả hai tay cậu.
Tay lớn như vậy di chuyển lên cũng rất vất vả, động tác của cậu đặc biệt nhẹ nhàng, Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà đều rất cảnh giác, nếu là động tĩnh hơi lớn một chút liền dễ dàng tỉnh giấc.
Mãi đến khi đến thật gần cậu liền giơ tay Cố Cảnh Liên lên, đưa bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Sở Hà.
Như vậy tay hai người liền giao cùng một chỗ.
Trong lòng Tiểu Bảo cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, che miệng len lén cười.
A, nếu như cha cùng mẹ thật sự có thể đằm thắm như vậy tốt rồi!
Cậu nằm mơ đều ảo tưởng cha cùng mẹ có thể thật tâm yêu nhau, như vậy ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau rồi!
Như vậy cậu cũng không cần kiêng dè ai cả.
Tuy rằng hiện tại cậu có mẹ lại có cha nhưng là hình thức ở chung của hai người rất kỳ quái.
Cho đến bao giờ thì bọn họ có thể ở chung như cha mẹ bình thường đây? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc