Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1706

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mẹ Nặc Hàm bị dọa đến nỗi lấp bấp: "Nhưng mà, những người này đều là xã hội đen mà? Chẳng lẽ..."
"Em nói ít mấy câu đi!"
Cuối cùng hắn nổi cáu: "Chê tình hình chưa đủ loạn hay sao?"
Mẹ Nặc Hàm bị dọa lập tức ngậm miệng.
Nhóc mập ngồi bệt dưới đất, khóc khàn cả giọng, Lý Tiên Lai buồn bực đá một cước vào xe coi như trút giận!
...
Trên đường trở về nhà họ Trạch.
Tiểu Bảo ôm con 乃úp bê, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng cố gắng không rơi một giọt nước mắt nhưng trên đường đi cậu cứ ôm chặt đồ chơi, dần dần tâm trạng cũng đỡ hơn!
Cố Cảnh Liên nhìn cậu, thấy cậu nhanh chóng quên chuyện không vui vừa rồi, trái lại anh không còn khó chịu nữa!
Sở Hà cười hỏi: "Có được con 乃úp bê này có vui không?"
"Tiểu Bảo thích lắm!"
Cậu nâng mặt vui vẻ nói: "Đây là phần thưởng chúng ta cùng nhau giành được!"
Vừa nói, cậu vừa kích động quay sang Cố Cảnh Liên: "Chú, hôm nay chú thật lợi hại! Các bạn đều hâm mộ cháu cả! Hừ Hừ! Thật là hả giận! Cháu nói rồi, chú là người đẹp trai nhất trên đời này!"
Sở Hà bị giọng non nớt của cậu chọc cười.
Nhóc con này!
Cố Cảnh Liên nhíu mày, chú ý cách gọi của cậu, có hơi không vui nói: "Vậy thì đổi cách gọi!"
Cậu đổi giọng, gọi lại một tiếng "Chú"!
Nhóc quỷ này!
Cậu hơi chột dạ, cũng biết nhìn sắc mặt người khác, cậu thấy Sở Hà vui vẻ không đặc biệt phản đối nên ngập ngừng gọi: "Cha!"
"Gượng gạo vậy làm gì, có ai miễn cưỡng con đâu!"
Tiểu Bảo lập tức xích lại gần, ôm lấy tay anh cười nịnh: "Hihi, không có ạ! Chú... Cha bỏ qua cho con đi! Chỉ là chưa quen thôi ạ!"
"Lúc trong trường, không thấy con không quen như vậy."
Mở miệng khép miệng đều là cha, gọi đến hăng say, như sợ người khác không biết, anh là cha của cậu vậy.
Tiểu Bảo có hơi chột dạ: "Con không có!"
Còn không phải sợ Sở Hà tị nạnh ư!
Nếu như mẹ cậu không ý kiến gì, cậu rất tình nguyện gọi anh là cha!
Dẫu sao, đã sống chung lâu như vậy rồi, nói không có chút tình cảm nào là giả, chỉ là, không lệ thuộc vào cha giống như những đứa trẻ khác thôi!
Cố Cảnh Liên hừ lạnh, quàng vai cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Hôm nay có vui không?"
"Vui ạ!"
Đứa bé nhỏ như vậy, nào có biết nói dối, cậu nói lời tận đáy lòng: "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của Tiểu Bảo!"
Sở Hà nghe vậy, không biết trong lòng là mùi vị gì.
Từ nhỏ, Tiểu Bảo vô cùng tò mò và khát khao về cha, cậu không có cha từ bé, nên rất hay bị mấy đứa nhỏ cùng trang lứa bắt nạt.
Có nhiều đứa trẻ công kích cậu rằng có mẹ sinh nhưng không có cha nuôi.
Tiểu Bảo khá tổn thương vì chuyện đó.
Chỉ là, hôm nay không giống vậy, cậu lấy lại mặt mũi trước rất nhiều bạn bè, Cố Cảnh Liên phong độ như vậy, khỏi phải nói oai như nào!
Không ngờ rằng, một đứa nhỏ cũng quan trọng mặt mũi, ham hư vinh như vậy!
Nhưng chút lòng hư vinh này lại dễ thảo mãn như vậy!
Nhất thời, Sở Hà có hơi áy náy trong lòng, cô luôn thấy nợ tuổi thơ của Tiểu Bảo quá nhiều.
Khi về nhà, Tiểu Bảo giơ đồ chơi khoe với bác Phúc!
"Bác Phúc, bác xem nè! Đây là đồ chơi thắng được đó ạ! Rất đẹp!"
Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên xuống xe, bác Phúc ôm Tiểu Bảo tiến lên đón, cười híp mắt nhìn về phía Cố Cảnh Liên, lại nhìn Sở Hà, vui cười hớn hở hỏi:
"Thế nào? Họp phụ huynh cho Tiểu Bảo có thú vị không?"
Cố Cảnh Liên cau mày, bất chợt nhớ đến ở buổi họp phụ huynh phải chơi những trò chơi quỷ quái kia thì trên mặt liền u ám một trận!
Sở Hà cũng nghĩ đến chuyện không vui trước khi đi, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
"Vô vị."
"Vô vị."
Hai người gần như đồng thanh nói, nói xong liền mỗi người một hướng trở về phòng.
Bác Phúc ngây ngẩn ôm Tiểu Bảo, ngổn ngang đứng trong gió!
...
Trong thư phòng, Cố Cảnh Liên đứng bên giường, nhìn xuyên qua cửa sổ về phía trong sân, Tiểu Bảo đang ôm gấu bông ngồi cạnh hồ chơi đùa.
Bên cạnh có vài người đàn ông cường tráng đang đứng, những vệ sĩ này mang một vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng mà khi đối mặt với Tiểu Bảo, trong ánh mắt lại lộ ra biết bao nhiêu cưng chiều thì miễn bàn đi.
Từ sau khi Tiểu Bảo được thu xếp ở lại Cố gia dường như liền trở thành linh vật của Cố gia.
Tất cả mọi người đều rất yêu thích cậu.
Những kẻ kiên cường này xưa nay đều là đánh đánh Gi*t Gi*t tới lui, trải qua những tháng ngày liếm máu trên mũi đao, song khi đối mặt với Tiểu Bảo thì mặt ấm áp nhất cũng bị lộ ra.
Trẻ nhỏ hay động vật đều giống nhau, cực kỳ đơn thuần, sẽ kích phát thương yêu sâu trong lòng người.
Cửa bị người gõ vang.
Bác Phúc đẩy cửa đi vào, trong tay bưng trà bánh, thấy Cố Cảnh Liên đứng trước cửa sổ, đem trà bánh để lên bàn, đi đến trước mặt anh.
"Ông chủ, hôm nay rất mệt đúng không?"
Ánh mắt Cố Cảnh Liên xuyên qua cửa sổ, rơi trên người Tiểu Bảo, trông thấy cậu được mấy vệ sĩ kia chọc cho cười ha ha, lộ ra răng thỏ nhỏ đáng yêu.
Người đàn ông đã quen mang gương mặt lạnh lẽo cũng dần dần lộ ra một chút ý cười cưng chiều.
Bác Phúc thấy anh phát ra tiếng, tò mò men theo tầm mắt của anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, lập tức nói:
"Hôm nay Tiểu Bảo rất vui vẻ đấy! Có thể thấy được thằng bé đặc biệt yêu thích con gấu bông này! Không thể so sánh với những món đồ mua ở bên ngoài được, đây chính là do ông chủ thằng về cho cậu nhóc! Tiểu Bảo vô cùng yêu thích nó!"
Ý cười của Cố Cảnh Liên không khỏi sâu thêm.
Bác Phúc thấy anh nở nụ cười, đáy lòng hiểu rõ rằng bình thường ông chủ luôn là dáng vẻ không vui không giận nhưng trên thực tế thì trong lòng khỏi nói có bao nhiêu yêu thương Tiểu Bảo.
Cố Cảnh Liên chú ý tới bác Phúc đang cười trộm anh, ý cười bên môi lập tức thu lại, khôi phục lạnh lẽo.
Anh quay về trước bàn đọc sách, lập tức nâng chén trà lên, nhẹ nhàng mở nắp, khẽ nhấp một ngụm, lạnh lùng dặn dò:
"Giúp tôi điều tra một người."
"Ông chủ, ngài cứ căn dặn."
Anh đặt chén trà xuống, thanh âm thấm lạnh.
"Lý Tiên Lai."
"Người này... làm sao vậy?"
Bác Phúc hơi kinh ngạc nói:
"Thế nhưng đắc tội với cậu chủ ở chỗ nào?"
"Tra lai lịch của anh ta."
"Vâng."
Bác Phúc nhận lệnh, lập tức lui xuống.
...
Nửa đêm.
Cố Cảnh Liên xử lý xong công việc trong tay, tắm gội xong đang muốn đi ngủ bỗng dưng nghĩ tới điều gì liền tìm đến phòng của Tiểu Bảo lại thấy trong phòng vắng lặng, dựa vào ánh trăng nhìn thấy trên giường không có ai.
Tiểu Bảo không ở trong phòng.
Anh bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng của Sở Hà liền dừng bước, xoay người, nhẹ nhàng vặn tay cầm mở cửa.
Trong phòng ngủ rộng lớn, Sở Hà nằm trên giường, cánh tay ôm Tiểu Bảo, hơi thở đều đều, đang chìm trong giấc ngủ.
Tiểu Bảo ồn ào đến tối muộn, cô phải lừa gạt dỗ dành, rốt cục mang cậu lừa đến phòng ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc