Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1704

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vào trận chung kết, Cố Cảnh Liên cột chắc chân, sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, anh ôm lấy vai Tiểu Bảo, cậu bị đưa lên không, trông giống như đang bay.
"A..."
Sở Hà thấy vậy thì lập tức hiểu ý anh, cô cũng ôm bả vai Tiểu Bảo, cứ thế cả hai ôm cậu trong lòng, làm vậy chân liền phối hợp tốt với nhau.
Cố Cảnh Liên nói: "Tôi bước chân phải trước, còn cô thì chân trái."
Sở Hà gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.
Còi thổi vang.
Anh khẽ nheo mắt bước chân, cô cũng chuyển động theo, lần này, cả hai phối hợp cực kỳ ăn ý, lần lượt bước chân, cực kỳ nhịp nhàng!
Cả đám người trố mắt nhìn cả hai bỏ đội ngũ xa mười mấy mét, sãi bước về điểm cuối.
Cuối cùng, cả hai chê đi quá chậm nên bắt đầu chạy, tiến về đích như một cơn gió!
"Ôi trời! Nhìn họ kìa! Vậy mà lại bế đứa nhỏ lên!"
"Sức của họ thật là mạnh!"
Có vài vị phụ huynh muốn bắt chước, cha thì không vấn đề gì nhưng người mẹ có làm sao cũng không nhấc đứa nhỏ lên được, trái lại khiến cho tay chân luống cuống, trong vô cùng khó khăn.
Lúc nhiều phụ huynh vẫn còn đang vật lộn, Cố Cảnh Liên và Sở Hà đã đưa Tiểu Bảo đến đích.
Cô Tiết há hốc mồm thổi còi, báo hiệu hạng nhất đã có chủ.
"Hạng nhất thuộc về Cố Thừa Trạch!"
Nhóc mập đứng một bên tức giận giương mắt nhìn: "Đều tại cha! Thật không cam tâm để Tiểu Bảo giành hạng nhất!"
Tâm trạng Lý Tiên Lai không tốt cho lắm, nay lại bị con trai đổ lỗi nên tức giận mà không có chỗ trút.
Cuối cùng, những đội khác cũng nối đuôi nhau về đích, đã có người giành được hạng nhì và hạng ba.
Sinh Nhi đoạt được hạng ba.
Lúc đứng trên sân khấu nhận thưởng, Cố Thừa Trạch đứng trên bục cao nhất, cậu chắp tay sau lưng, khuôn mặt đắc ý.
Sinh Nhi bên cạnh hâm mộ nói: "Tiểu Bảo, cha và mẹ cậu lợi hại quá!"
"Dĩ nhiên rồi!"
Cậu vỗ *** tự hào nói: "Trước kia mẹ mình làm cảnh sát đấy! Một tay có thể quật ngã một người đàn ông luôn!"
"Lợi hại như vậy sao?"
Sinh Nhi kinh ngạc mở to mắt.
Cô Tiết đi đến trao thưởng, hạng nhì và hạng ba đều nhận được đồ dùng học tập, còn hạng nhất là một con Pu'p bê nam thật to.
Tiểu Bảo hạnh phúc ôm vào lòng, miệng cười toe toét.
Cố Cảnh Liên đứng dưới sân khấu, anh nhìn đứa nhỏ bên trên, một nụ cười phá băng lộ ra.
Sở Hà vô tình liếc thấy nụ cười của anh, cô ngây ra, rồi cũng cười theo.
Kết thúc buổi họp phụ huynh, Tiểu Bảo vẫn còn quyến luyến không thôi!
Hôm nay, hình như là ngày hạnh phúc nhất từ lúc cậu sinh ra đến nay!
Có cha, mẹ và cậu!
Cuối cùng, ba người thành một đội thi đấu, còn giành được giải thưởng!
Chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nay lại thật sự xảy ra, cậu thấy có hơi không chân thật!
Lúc rời khỏi nhà trẻ đi đến bãi đỗ xe, Tiểu Bảo ôm đồ chơi cồng kềnh, Sở Hà muốn cầm giúp nhưng cậu không chịu!
"Mẹ, con ôm được mà!"
Cậu ôm chặt món đồ chơi, thỉnh thoảng cười vui vẻ: "Đây là phần thưởng của con! Không ai được giành hết!"
Cậu vừa dứt lời, một cái bóng không biết từ đâu xẹt ngang, nhóc mập ***ng cậu ngã xuống đất.
Tiểu Bảo bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó, trong *** cậu trống rỗng, Nặc Hàm đã giật lấy đồ chơi của cậu!
Cố Cảnh Liên quay đầu, trông thấy Sở Hà đở cậu bé rồi bế lên.
Tiểu Bảo ngã hơi đau nhưng cậu kiên cường chịu đựng, không để mình khóc, đến khi cậu nhìn lại thì thấy nhóc mập đã đoạt Pu'p bê của mình đi, thế mà Lý Tiên Lai và mẹ Nặc Hàm đứng bên cạnh trông có chút vui vẻ, giống như ngầm cho phép đứa nhỏ làm như vậy.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức u ám.
Sở Hà nổi giận, cô ôm Tiểu Bảo vào trong ***, lạnh lùng nói: "Các người có ý gì đây? Dung túng cho con mình ςướק đồ chơi của người khác sao?"
Mẹ Nặc Hàm không cho là đúng, nói: "Sao lại gọi là ςướק? Trẻ con không hiểu chuyện, nói nghiêm trọng như vậy làm gì chứ!"
"Vậy mà còn không gọi là ςướק à? Cầm đồ người khác khi chưa có sự đồng ý gọi là "Trộm", còn công khai thì là "ςướק"!
Mẹ Nặc Hàm nghe vậy lập tức nổi giận, nói với con mình: "Nặc Hàm, trả đồ chơi lại cho người ta! Con thích gì mẹ đến cửa hàng đồ chơi mua cho con! Cần gì phá đồ chơi của người khác!"
Nặc Hàm chu mỏ nói: "Con không chịu! Con muốn cái này thôi, con thích nó!"
Tiểu Bảo tức giận lên án: "Nếu cậu thích, sao không chiến thắng bằng bản lĩnh của mình! Món đồ chơi này là do tôi và cha mẹ thắng được, trả lại cho tôi!"
"Tôi không trả!"
Nặc Hàm cũng tức giận trả lời.
Ai bảo buổi họp phụ huynh hôm nay, những gì tốt đẹp Tiểu Bảo đều nhận hết!
Nhóc mập tức giận không có chỗ trút!
Mẹ Nặc Hàm thấy vậy lập tức nói với Sở Hà: "Chỉ là một món đồ chơi thôi, bao nhiêu tiền, tôi mua lại."
Nói xong, cô ta lấy cái P0'p da Chanel trong túi ra, mở P0'p, hình như đang móc tiền.
Dùng tiền mua ư?
Ha!
Đối với Tiểu Bảo, món đồ chơi này căn bản không thể quy ra thành tiền!
Trong mắt trẻ con, không có khái niệm tiền bạc mà chỉ có sự vinh dự thiêng liêng.
Trong mắt chúng, mấy tờ vài trăm đô còn không giá trị bằng tấm bảng đen có vẻ hoa hồng!
Dùng tiền để mua sao?
Người đàn bà này đang làm nhục ai vậy?
Huống hồ, món đồ chơi này giá trị bao nhiêu chứ, tùy tiện có thể mua được cả đống nhưng trong mắt Tiểu Bảo, dù mấy triệu cũng không bán!
Tiểu Bảo nói: "Ai muốn tiền của dì chứ! Đây là món đồ chơi cháu thắng được! Mau trả lại cho cháu!"
Vừa nói, cậu vừa tuột xuống khỏi người Sở Hà, vọt tới trước mặt Nặc Hàm, không hề sợ bộ dạng mập mạp của cậu ta.
Nhóc mập có hơi cao hơn Nặc Hàm chút, hiển nhiên cũng sẽ mạnh hơn cậu, vậy nên cậu ta không xem cậu là cái đinh gì cả.
Tiểu Bảo chạy đến muốn giành đồ chơi lại, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đẩy cậu ra.
Làm gì dễ dàng như thế, Tiểu Bảo có chuẩn bị mà đến, cậu hung hăng tung một đấm!
Lúc trước bị ngã lăn ra đất là vì cậu không có phòng bị, nên Nặc Hàm mới đánh lén được.
Nhưng lúc này cậu đã có chuẩn bị, huống hồ, thường ngày ở Cố gia, bác Phúc huấn luyện thân thủ cho cậu không phải uổng công vô ích!
Bình thường trông cậu ngây ngô đáng yêu, chẳng qua là bởi vì cậu hòa nhã, bác Phúc cũng dạy cậu, không nên tùy tiện ra tay với những bạn nhỏ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc