Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1703

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhóc mập gật đầu, đợi cha mình trút giận giúp mình!
Lý Tiên Lai đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, mỉm cười chào: "Anh là cha của Cố Thừa Trạch đúng không?"
Anh nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Cũng chẳng có gì đặc biệt! Chỉ muốn biết mặt "Đối thủ cạnh tranh" trong tin đồn thôi!"
Lý Tiên Lai hỏi han: "Trẻ con không hiểu chuyện. Anh có biết hai đứa nhỏ nói chúng ta sao không? Nghe con trai tôi nói, Tiểu Bảo nhà anh nói cha cậu là người đẹp trai nhất thế giới nên tôi có hơi tò mò! Quả nhiên khi gặp mặt, thật sự giống như lời đồn!"
Phản ứng của Cố Cảnh Liên rất lạnh nhạt, vốn dĩ anh rất ít nói, vậy nên khi anh ta đến trò chuyện anh không có đáp lại, chỉ lạnh lùng cười một cái.
Rõ ràng là coi thường người khác.
Anh như vậy khiến Lý Tiên Lai rất lúng túng, nhất thời không tìm được thang để leo xuống!
Mặt anh ta có hơi không vui.
Bình thường ở công ty, chỉ có cấp dưới tâng bốc anh ta, làm gì có chuyện anh ta phải nhìn sắc mặt người khác!
Lý Tiên Lai cố tình muốn Cố Cảnh Liên mất mặt, không đơn giản vì mặt mũi con trai mà còn vì mặt mũi chính anh ta.
Anh ta nói: "Hình như chưa nghe anh nói nghề nghiệp của anh?"
Anh lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải chuyện anh cần biết."
"..."
Lý Tiên Lai bất ngờ nuốt một cục tức nữa.
Giọng của anh không lạnh không nóng, mặt dù lời ít ý nhiều nhưng không hề che giấu sự ngạo mạn.
Điều này khiến Lý Tiên Lai cực kỳ không tự nhiên.
Anh ta hừ lạnh: "Không ngờ anh cũng biết ra vẻ lắm? Xem ra cũng là người có chức có quyền, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thâm sâu! Tôi muốn nói, ở đây không thiếu nhân vật lớn! Có thể để con mình học ở đây thì giá trị con người phải từ mười triệu trở lên! Dù anh có lai lịch thế nào đi nữa cũng có cần kêu ngạo như vậy không?"
Lời này giống như va vào họng S***g vậy.
Vỗn dĩ Cố Cảnh Liên cũng đang bực, anh lạnh lùng nói: "Thái độ của tôi thế nào cần anh cho phép nữa sao?"
Tiểu Bảo thấy vậy, sợ anh sẽ làm khó Lý Liên Lai nên lập tức cắt ngang: "Ba, ba đừng tức giận! Đừng chấp nhất mà! Chúng ta vào lớp thôi!"
Vừa nói, cậu vừa kéo tay ba mình đi.
Lý Cảnh Liên giận đến giậm chân, bộ dạng kiêu căng của Cố Cảnh Liên hoàn toàn chọc giận anh ta!
"Mẹ nó! Cái thá gì chứ! Phách lối như vậy làm gì!"
Lý Tiên Lai định sẽ cho người này nếm mùi!
...
Buổi họp phụ huynh cũng không buồn chán lắm, chủ yếu nhà trường kêu gọi sự kết hợp từ gia đình, vì vậy, buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, cả đám phụ huynh và các em nhỏ đi vào sân thể dục.
Cô Tiết nói tiếp theo sẽ chơi một trò chơi nhỏ.
Ba người bốn chân!
Ba người một nhóm, cột chân lại với nhau thi chạy, quy tắc khá đơn giản, phụ huynh và các em nhỏ chung một đội.
Cuối cùng, đội đầu tiên về đích sẽ là đội thắng cuộc.
Trước đây ở cục công an, Sở Hà đã từng chơi trò này.
Cố Cảnh Liên còn chưa từng nghe nói qua.
Họ được phân sẽ so tài đợt thứ hai, ba người đứng thành một hàng, Sở Hà bên trái, anh đứng bên phải, hiển nhiên Tiểu Bảo đứng ở giữa.
Chỉ có điều, anh và cô quá cao, cậu đứng ở giữa ngay cả eo cũng không ôm được.
Tiểu Bảo cảm thấy không tự tiên lắm, trò này quả thật quá khó, nhưng nếu được hạng nhất sẽ có thưởng.
Một con Pu'p bê siêu lớn!
Tiểu Bảo rất thích.
Đứa nhỏ đang ở tuổi này, căn bản không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, mà phần thưởng lại khác với thứ tự mua!
Phần thưởng có sự vẻ vang!
Hiển nhiên, Tiểu Bảo cũng vậy, vì vậy, cậu nói với Sở Hà: "Mẹ, chúng ta nhất định sẽ thắng!"
Cô liếc nhìn Cố Cảnh Liên, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Không thành vấn đề, chỉ cần cha con không gây trở ngại là được."
Tiểu Bảo "Hơ" một tiếng, cậu kéo vạt áo Cố Cảnh Liên nói: "Cha, nhất định phải thắng nhé! Nghe nói phần thưởng là một món đồ chơi lớn đấy!"
Anh nhướng mày, giọng nhu hòa hiếm thấy: "Biết rồi!"
Cô Tiết cầm còi nhìn một lượt, thấy quý phụ huynh và các em nhỏ đã chuân bị xong, ông vỗ tay nói: "Mọi người chuẩn bị xong cả chưa!"
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Vậy, mời quý phụ huynh và các em nhỏ chạy về đích!"
Cô Tiết thổi còi, các đội tiến về đích một cách khó khăn!
Quy tắc thì đơn giản nhưng chơi lại rất khó, khảo sát sự ăn ý của phụ huynh và con họ, vì sự chênh lệch về chiều cao nên phụ huynh mà đi nhanh thì con họ sẽ không theo kịp, nếu sơ suất sẽ bị ngã ngay.
Còi vừa vang lên, đội của nhóc mũm mĩm đã luống cuống chạy về đi.
Hai cha con họ đều muốn thắng, lúc gần đến đích, anh ta gấp gáp nên hại con mình ngã nhào, vô cùng thảm hại.
Lúc đầu, Cố Cảnh Liên không cách nào phối hợp ăn ý với Sở Hà, hai người khó khăn kéo theo Tiểu Bảo.
Chủ yếu do anh quá cao nên tạo nên sự khó khăn.
Anh còn là người ngạo mạn, muốn anh phối hợp với Sở Hà là chuyện không thể.
Cô thử phối hợp với anh, cuối cùng, miễn cưỡng đạt được hạng nhì, vào trận chung kết.
Tiểu Bảo hoan hô ầm ĩ, tiến gần một bước đến sự chiến thắng.
Sở Hà thì cực kỳ ghét bỏ.
"Đồ vụng về!"
Vốn dĩ Cố Cảnh Liên đang khó chịu vì không được hạng nhất, nghe cô nói vậy mặt anh trở nên nguy hiểm: "Cô nói ai vụng về?"
"Tôi nói..."
"Mẹ nói con ạ!"
Tiểu Bảo cắt ngang họ, đổ mồ hôi lạnh: "Nhất định là mẹ nói con vụng về!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Sở Hà: "..."
Tiểu Bảo tự trách mình: "Ôi, tại con cả, vụng về như vậy, hại cha mẹ không giành được hạng nhất!"
"Vào chung kết anh đừng cản trở vậy nữa." Sở Hà nói: "Nếu không, Tiểu Bảo sẽ không giành được hạng nhất!"
Anh nói: "Không cần cô bận tâm."
Cô muốn khích tướng anh nhưng không ngờ có tác dụng thật. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc