Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 17

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng hạnh phúc tới đột ngột như vậy, thì cái cảm giác chột dạ lo sợ đấy chỉ là ảo giác mà thôi. Tựa như vừa mở mắt, chẳng qua là một giấc mơ.
Khi một lần nữa cô ta mở mắt ra, cô ta thấy mình nằm trên chiếc giường công chúa mềm mại trong phòng.
Mộ Thịnh ngồi kế bên cô ta, khuân mặt vốn nghiêm túc cũng khó giấu được vẻ mặt yêu thương. Ông đối với cô ta luôn dịu dàng như thế, yêu thương vô hạn.
Cô ta muốn cái gì, ông liền đáp ứng! Từ nhỏ, Mộ Uyển Nhu thiếu nhất là sự yêu thương của cha mẹ, càng chưa từng sống một cuộc sống giàu có. Bởi vì được một lần sống trong hạnh phúc mà cô ta chìm đắm vào nó.
Nhưng thứ mà cô ta muốn ích kỷ nhất lại là người đàn ông kia.
Nhà họ Mộ là hậu duệ quý tộc, mà Mộ Nhã Triết càng được các tiểu thư giàu có vây quanh. Anh ưu tú đến thế, tài giỏi đến mức làm người không thể tưởng tượng nổi.
Vì sao ông trời lại ưu ái anh đến thế, ưu ái đến xa xỉ, không một chút keo kiệt mà tặng anh?
—— Gia thế cao quý, dung mạo tuấn mỹ, thân phận hiển hách, thiên phú tài hoa!
Dù chỉ một thứ cũng làm người ghen tị, nhưng anh thì có tất cả!
Cô ta tham lam, mê mẩn người đàn ông này. Nên cô ta tự làm mình lạc trong cái mê cung không có lương tâm.
Thì ra, ông trời chưa từng quá bạc đãi cô ta. Cái vị trí bà chủ tương lai nhà họ Mộ, bà tổng của cô ta hiện giờ đều đoạt từ tay người khác.
Một lần sai là sai cả đời, đột nhiên cuộc đời cô ta lạc hướng. Vậy mà cô ta lại có thể trở thành bà tổng của một tập đoàn tài chính lớn mạnh.
Lúc đầu, cô ta còn hoảng loạn. Nhưng về sau cô ta dần dần yên tâm, hưởng thụ thứ không thuộc về bản thân.
Chỉ là... Vận mệnh như trêu đùa người, cô ta không có khả năng sinh con. Đây là bệnh bẩm sinh, dù Mộ Thịnh đưa cô ta đi chữa tây y hay đông y cũng không trị được.
Càng giễu cợt hơn, Mộ Thịnh lại mời người mang thai hộ. Là Vân Thi Thi... Chủ nhân thật sự của khối ngọc bội.
Mộ Uyển Nhu đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu thấy sự nguy hiểm.
9 năm trước, cô ta lấy đi ngọc bội chiếm tất cả những thứ thuộc về Vân Thi Thi. 9 năm sau, vì cô ta không thể mang thai, Vân Thi Thi đã thay cô ta sinh cho Mộ Nhã Triết mà sinh đứa con thuộc về hai người!
Vận mệnh như có một sợi dây vô hình trói buộc. Dẫn dắt Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi gặp nhau, điều này làm trong lòng Mộ Uyển Nhu vô cùng bất an!
Chẳng lẽ, anh đã hoài nghi thân phận của cô ta, nghi ngờ chủ nhân thật sự của ngọc bội... Nên sai người điều tra?
Không có khả năng!
Mấy năm nay, cô ta vẫn che dấu rất tốt.
Trên thực tế, cô ta đã hết sức che giấu. Mộ Thịnh cũng từng sinh lòng nghi ngờ. Vì ông lúc trước quá vội vàng, thấy ngọc bội trên người cô ta liền dẫn về, ngay cả xác định ADN cũng không làm.
Sau này cô ta dần trưởng thành, dung mạo trở nên xinh đẹp tinh tế nhưng khuôn mặt không có điểm giống vố người phụ nữ kia. Khiến ông sinh lòng hoài nghi.
Vì thế Mộ Thịnh liền âm thầm lấy tóc của cô ta đi xét nghiệm ADN. Nhưng cô ta lại thông minh, thấy chuyện không thích hợp liền điều tra, nên đã phát hiện chuyện mà Mộ Thịnh đang âm thầm làm. Sau đó cô ta liền mua chuộc người của bệnh viện Ϧóþ méo kết quả, vì thế Mộ Thịnh xem kết quả, ông liền tin tưởng cô ta.
Mấy năm nay, cô ta tự nhận không lộ sơ hở nào. Thêm tờ giấy "chứng cứ" của bệnh viện giám định, càng không có lỗ hở để hoài nghi.
Mộ Uyển Nhu lập tức bỏ cái suy đoán này, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được lo lắng.
Chẳng lẽ, vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết đã biết đứa bé kia chưa ૮ɦếƭ non, mà bị Vân Thi Thi trộm nuôi bên người, nên nghi ngờ Vân Thi Thi có ý đồ với nhà họ Mộ, nên mới điều tra cô chăng?
Chắc chắn là lí do này!!
Bỗng nhiên, Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Luân, lạnh lùng nói: "Chuyện tôi thấy tư liệu này, đừng nói với ai cả. Anh coi như không thấy gì đi!"
Ngải Luân hiển nhiên không biết dụng ý cảnh cáo của cô ta. Chỉ thấy cô ta lấy tư liệu về Vân Thi Thi mười mấy năm trước ở viện mồ côi và Vân Thiên Hữu. Mộ Uyển Nhu không ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng nói: "Không được nhắc đứa bé này trước mặt tổng giám đốc! Kể cả người phụ nữ này! Cũng không được nhắc đến xuất thân của cô ta là ở viện cô ta nhi, anh rõ rồi chứ?".
Anh ta ngơ ngác nhướn mày: "...".
Thấy anh ta không trả lời, giọng điệu của Mộ Uyển Nhu càng lạnh thêm: "Rốt cuộc anh có nghe rõ không?!".
Ngải Luân rũ mắt không đáp, cấp trên anh ta là Mộ Nhã Triết, Mộ Uyển Nhu lại là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết, đồng thời cũng là trưởng phòng nhân sự. Nhưng anh ta là trợ lý riêng của tổng giám đốc, căn bản không cần nghe theo lệnh cô ta. Tổng giám đốc lệnh điều tra thì anh ta có trách nhiệm đưa đến tư liệu còn nguyên cho tổng giám đốc.
Mộ Uyển Nhu như hiểu tiếng lòng Ngải Luân, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: "Sao nào? Anh tưởng mình là người của tổng giám đốc, là có thể không nghe lời tôi nói? Anh cho rằng tôi chỉ là trưởng phòng nhân sự, liền không thể xử lý anh?!".
Cô ta cười lạnh đứng lên, đến trước mặt anh ta, quan sát anh ta từ trên xuống. Ngải Luân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nghe cô ta gằn từng chữ: "Dù tôi không có quyền to chức trọng ở Mộ thị. Nhưng tôi có thể chắc chắn mình cắt đứt được con đường thăng tiến của anh!".
Ngải Luân ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô ta.
"Chuyện này, anh liệu hồn mà câm miệng lại, biết không?!". Cô ta lại hạ lệnh.
Anh ta trầm mặt rất lâu, sau đó gian nan gật đầu.
“Tôi đã biết.”
……
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, Mộ Uyển Nhu đã chột dạ rời đi.
Cô ta sẽ tìm mọi cách ngăn chuyện này tiến triển!
Mộ Nhã Triết là người đàn ông của cô ta, nhất định cô ta sẽ không để hở một khe cho người phụ nữ khác chợp lấy!
Tuy Ngải Luân là người trung thành với Mộ Nhã Triết. Nhưng anh ta cũng biết địa vị của Mộ Uyển Nhu ở nhà họ Mộ như thế nào, ỷ vào sự yêu thương của Mộ Thịnh. Anh ta không dám đắc tội cô ta.
Bởi vậy, khi Mộ Nhã Triết trở lại văn phòng. Thấy trên bàn rất ít tư liệu, anh nghi ngờ liếc mắt về phía Ngải Luân.
Thấy anh nhìn về mình, Ngải Luân không chút bối rối, trấn định trả lời: "Tổng giám đốc, Vân Thi Thi đúng là người mang thai hộ 6 năm trước."
"Vậy à?" Mộ Nhã Triết trong mắt lạnh băng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Cô ta có ở chỗ nào đặc biệt không?"
"Không có ạ." Anh nhớ lại cảnh cáo của Mộ Uyển Nhu. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên trả lời.
“Đi ra ngoài đi.”
Mộ Nhã Triết cũng không truy hỏi nữa. Anh còn rất nhiều việc nên liền đem chuyện này ném sang một bên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc