Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1699

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Có phải phàm là ông chú nào đi cùng nó đến buổi họp phụ huynh thì nó đều thấy “Tốt”?
Tiểu Bảo nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh mặc một chiếc áo thun bình thường, đột nhiên đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh, đánh giá.
Cố Cảnh Liên nhướn mày nhìn cậu khó hiểu: “Sao thế?”
“Hôm nay chú sẽ mặc cái này đi à?”
“Ừ.”
“Sao không mặc áo sơ-mi với âu phục chứ?”
“Phiền lắm.”
Hơn nữa, lần này ra ngoài, ăn mặc càng bình thường, xuề xòa càng tốt.
Tiểu Bảo không vừa ý: “Chú mặc âu phục vẫn đẹp trai hơn!”
Trong mắt Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên chỉ cần toàn thân mặc âu phục, thì sẽ đẹp đến mức thần thánh, người phàm đều ghen tị!
Cố Cảnh Liên siết chặt nắm tay.
“Được voi đòi tiên hả?”
“Mặc đi mà! Mặc đi! Mặc âu phục đẹp trai lắm!”
Tiểu Bảo quấn lấy cánh tay anh, năn nỉ ỉ ôi.
Sự kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên bị đẩy tới cực hạn, vừa lúc định nổi xung, thì bỗng nhớ lại lời nói của bác Phúc: “Cậu chủ đáng thương lắm, ông chủ, ngài biết không? Trong tâm trí Tiểu Bảo, ngài là hình tượng lẫm liệt, ngài không nên làm hỏng mất hình ảnh uy dũng này!
Anh nhẫn nhịn, không nổi xung thiên.
Hơn mười phút sau, Sở Hà thay quần áo đi xuống lầu, trông thấy bác Phúc sửa sang lại quần áo của Tiểu Bảo cho chỉnh tề. Lúc này, con trai cô đang ngồi ở bàn bên món điểm tâm sáng thơm ngon.
Bác Phúc thấy cô đi xuống, liền mỉm cười với cô.
Sở Hà cũng có chút xấu hổ, hỏi: “Người đó đâu?”
“Ông chủ lên lầu thay âu phục rồi.”
“Âu phục?”
Sở Hà hơi khó hiểu: “Chỉ là họp phụ huynh thôi, cần gì phải ăn mặc trang trọng vậy?”
Tiểu Bảo thực thà đáp: “Vì chú ấy mặc âu phục là đẹp trai nhất!”
“… ”
Cô cạn lời.
Rất nhanh, Cố Cảnh Liên đã thay âu phục xong, đi xuống dưới, lướt qua Sở Hà như thể không thấy cô, tiến vào phòng ăn.
Lúc này, khi anh đã thay âu phục, Tiểu Bảo liền lập tức kinh ngạc.
Tiểu Bảo tròn xoe mắt, nhanh chóng nhảy xuống ghế, đi một vòng quanh anh, kinh ngạc nói: “Trời ơi! Chú đẹp trai quá! Cháu đã nói mà! Chú mặc âu phục vẫn là đẹp nhất!”
Cố Cảnh Liên thờ ơ, không nói gì, nhưng bỗng nhiên lại bị cậu nhóc kéo đến bên cạnh Sở Hà.
Hai người bị ép ghé sát vào nhau.
Tiểu Bảo xoa xoa cằm, nheo mắt đánh giá cả hai, tựa như đang nghiên cứu gì đó.
Sở Hà nhất thời cứng người, đờ ra.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng hỏi: “Cháu đang nhìn gì?”
“Hình như cảm giác vẫn còn thiếu thiếu gì đó nhỉ?”
Tiểu Bảo thúc giục: “Đứng gần lại chút nữa.”
Cố Cảnh Liên: “… ”
Sở Hà: “… Tiểu Bảo, đừng quậy nữa!”
“ y dà! Cha mẹ của các bạn đều rất thương yêu nhau! Vậy mà hai người đứng cạnh nhau thế này, sao vẫn như kẻ thù thế ạ?”
Tiểu Bảo đi lên phía trước, đẩy Cố Cảnh Liên gần vào Sở Hà, cơ thể đàn ông cao lớn đứng bên cạnh khiến cho cô cảm thấy lúng túng, không gian như chật chội hẳn.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên đã tái đi.
Làm sao mà họp phụ huynh khi đã phiền toái đến thế này, lại còn muốn diễn trò?
Tiểu Bảo lại nói: “Chú à, chú cười lên nào! Không đúng… ”
Cậu nhóc lắc đầu, mặt ra chiều nghiêm túc nói: “Phải sửa xưng hô nữa! Không thể gọi là chú được!”
Cậu đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nũng nịu nói: “Cha à, cha phải nắm tay mẹ con mới được nha! Không là người ta sẽ nghĩ tình cảm hai người không tốt đó!”
Nói xong, cậu liền đem bàn tay Sở Hà nhét vào lòng bàn tay Cố Cảnh Liên.
Sở Hà theo phản xạ liền lùi về, mặt lập tức nóng bừng cực độ.
Sở Hà theo bản năng mà lùi về sau, mặt nóng bừng.
Tiểu Bảo giận dỗi hỏi: “Mẹ! Sao mẹ lại không xứng được cơ chứ!”
Thằng bé đứng khoanh tay, người nghiêng hẳn sang một bên, mặt mày coi bộ tức tối lắm.
Mặt khác, bác Phúc lập tức nháy mắt ra hiệu cho Sở Hà và Cố Cảnh Liên.
“Chiều theo ý nó đi!” Bác Phúc khuyên nhủ.
Trong lúc Sở Hà vẫn còn do dự thì Cố Cảnh Liên lại nhếch môi lạnh lùng. Anh giang tay nắm lấy tay của Sở Hà, nhưng anh chỉ nắm hờ thôi, không hề dùng sức.
Thế này là đã miễn cưỡng lắm rồi!
“Như vầy đã được chưa?”
Cố Cảnh Liên đang nhượng bộ hết mức có thể rồi!
Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn, sau đó nghiêm túc đánh giá, cuối cùng nhận xét: “Chú… cha, cha đang cười hay đang cắn răng thế? Nhìn mặt cha dữ tợn thế nào ấy, không có chút gì là hiền hòa cả!”
Cố Cảnh Liên nghe mà giận nóng cả mặt.
Anh vốn đâu phải loại người hiền lành ôn nhu.
Tiểu Bảo quấn lấy anh, nói: “Hay là cha thử cười cái xem nào?”
Sở Hà lập tức ngồi xổm xuống rồi kéo Tiểu Bảo lại gần mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bảo, con yên tâm, chú… cha mẹ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt! Ở buổi họp phụ huynh sẽ luôn tỏ ra yêu thương nhau, không cần con nhắc nhở đâu mà! Nhưng mà, giờ chúng ta đâu phải ở trường, nên con đừng ép buộc cha mẹ nữa, nhé!”
TIểu Bảo gật đầu, lòng vẫn chưa thật sự vừa ý: “Thôi được vậy!”
Cố Cảnh Liên đồng ý đến tham gia buổi họp phụ huynh, còn chấp nhận đi cùng mẹ. Chỉ bấy nhiêu thôi thì Tiểu Bảo đã mãn nguyện lắm rồi!
Ăn sáng xong bác Phúc tiễn Cố Cảnh Liên và mẹ con Sở Hà lên xe.
Ông đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay. Trước đó, ông còn phái hai vệ sĩ đến trường của Tiểu Bảo. Hôm nay, ông cũng đã ngấm ngầm cho người đi theo dọc đường để bảo vệ cho cha người họ, nhất quyết không để xảy ra vấn đề gì.
Phong thái làm việc của bác Phúc trước nay luôn khiến Cố Cảnh Liên vô cùng yên tâm.
Cho nên, anh cũng không cần phải hỏi thêm gì khác.
Xe bắt đầu lăn bánh. Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Cố Cảnh Liên ngồi trên ghế, hai tay đặt trước иgự¢, chân bắt chéo một cách tao nhã, Tiểu Bảo nắm tay Sở Hà ngồi ngay bên cạnh. Thằng bé có vẻ rất vui, suốt cả dọc đường, con chân nhỏ cứ động đậy nhún nhẩy, phấn khích vô cùng!
Tiểu Bảo ngân nga các bài hát được dạy ở trường, cái đầu thì liên lục cứ lắc lư.
Sở Hà thấy con vui vẻ nên cũng yên tâm và thoải mái hơn.
Cô ngẩng đầu, vô tình chạm mắt với người đàn ông ngồi đối diện.
Cố Cảnh Liên ngồi một cách thư giãn trên ghế, lưng dựa hẳn ra sau, song ánh mắt lạnh lùng vẫn dán chặt trên người cô.
Ánh nhìn của anh khiến cô cảm thấy run rẩy. Bất kể đang làm gì, cô cũng đều cảm thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của anh đang nhìn mình chằm chằm.
Lúc họ đến trường thì đã không còn sớm nữa. Trước cổng trường mầm non đỗ đầy những chiếc ô tô đắc tiền.
Toàn bộ học sinh theo học tại trường mầm non này đều có xuất thân giàu có và quyền lực.
Xe từ từ dừng lại, Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo từ trên xe bước xuống. Sở Hà tay cầm cặp của con bước theo sau.
Lúc xoay người đóng cửa xe thì cô đột ngột cảm thấy hai tay nhẹ hẳn đi. Cô vội quay lại thì đã thấy Cố Cảnh Liên tay ôm chiếc cặp của Tiểu Bảo rồi.
Trên tay trái của anh là Tiểu Bảo đang vui vẻ nhún nhảy, trên tay phải là chiếc cặp con con. Sở Hà thấy vậy liền nói: “Để tôi bế Tiểu Bảo cho!”
"Không cần."
Cố Cảnh Liên xoay người rồi chậm rãi bước vào cổng trường.
Cố Cảnh Liên đi đến đâu, người xung quanh dõi theo đến đấy. Các phụ huynh khác đều kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc