Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1698

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lần “cạnh tranh” này, Tiểu Bảo cũng là vì muốn tranh giành chỗ đứng.
Đồng thời, tự đáy lòng, cậu cũng có một mong ước nho nhỏ, hy vọng Sở Hà và Cố Cảnh Liên có thể cùng tham gia buổi họp phụ huynh như những bậc cha mẹ hòa thuận khác.
Nhưng cậu cũng tự cảm nhận được rằng yêu cầu này dường như có chút ép buộc!
Sở Hà nghe xong, trong lòng có vài phần áy náy.
n oán giữa cô và Cố Cảnh Liên là chuyện của người lớn, biết là có ảnh hưởng đến con, nhưng không ngờ tác động lại lớn đến thế.
Càng không ngờ đến, Tiểu Bảo vẫn luôn nghĩ về chuyện này, trong lòng lại có nguyện vọng như vậy.
Cô hỏi: “Chú ấy có muốn đi không?”
Động đến nỗi buồn của cậu, Tiểu Bảo rầu rĩ nói: “Chú ấy có vẻ… không muốn… ”
Sở Hà giật mình, nhưng không nói gì.
Nếu Cố Cảnh Liên đồng ý đi họp phụ huynh, chỉ một ngày thôi, dù cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vì Tiểu Bảo, cô sẽ sắm vai “Phu nhân Cố” thật tốt.
Nhưng Cố Cảnh Liên không muốn, cô cũng không thể ép được.
Buổi tối, Cố Cảnh Liên ngồi trong thư phòng đọc sách. Bác Phúc đi vào, giúp anh thu dọn giấy và Pu't mực.
“Nó đã ngủ chưa?”
Bác Phúc gật đầu: “Khóc cũng một hồi, Hồng Hà ngủ cùng rồi.”
“Khóc?”
Cố Cảnh Liên nhướn mày, ánh mắt nghi hoặc: “Lại làm sao vậy?”
“Vì chuyện họp phụ huynh.”
“… ”
Cố Cảnh Liên cảm thấy hơi khó hiểu: “Chỉ là một buổi họp phụ huynh, sao nó lại bận tâm đến thế?”
Bác Phúc hắng giọng, khẽ ho, nói: “Theo lời cậu chủ, cậu ấy đánh cược với một cậu bạn cùng lớp.”
“Cược?”
“Vâng! Tiểu Bảo nói, cậu bé kia muốn so xem cha của ai đẹp trai hơn.”
Cố Cảnh Liên: “….”
Thì ra là nguyên nhân này sao?
Anh không nói gì.
“Ông chủ, bằng không, ngài cứ cố gắng hết sức, rảnh rỗi một ngày, đưa cậu ấy đi đến buổi họp phụ huynh.”
Cố Cảnh Liên trầm giọng nói: “Ông biết là tôi không thể dễ dàng lộ diện mà.”
Bác Phúc nghe thế, nhất thời cảm thấy khó xử.
Đúng là thế.
Với thân phận của ông chủ, đúng là không thể dễ dàng xuất hiện trước công chúng.
Bình thường khi ra ngoài, anh mang theo rất nhiều vệ sĩ, không phải để làm cảnh, mà là vì với thân phận của anh nếu xuất hiện trước công chúng, rất dễ bị các tập đoàn thế lực khác ám sát.
Cố gia ở Bắc Kinh, thanh danh uy vọng, dẫu mấy năm nay, một số việc làm ăn bị xóa sổ, nhưng vẫn là gia tộc cường thịnh nhất trong giới xã hội đen.
Đại thụ đón gió, đỉnh cao luôn lạnh lẽo.
Mỗi một lần ra ngoài là đi kèm với mối nguy bị ám sát.
Bởi thế, Cố Cảnh Liên đi ra ngoài mà như đi đánh trận, phải mang theo bên người hơn chục vệ sĩ, nếu một đội quân lớn như vậy xuất hiện ở khuôn viên trường, cảm thấy không phù hợp lắm.
“Nhưng cậu nhà khóc lâu lắm, bộ dạng như rầu rĩ, cảm thấy rất khổ sở.”
Bác Phúc thì thầm ngắt quãng: “Bất quá chỉ là một ngày, hôm đó, tôi sẽ phái người của mình đến mai phục ở chỗ khuất, bảo vệ ông chủ chu toàn. Huống hồ, nếu Hồng Hà đi theo ngài, giả làm vợ chồng, nhỡ có chuyện bất trắc, cô ấy thân thủ cao cường, có thể bảo vệ ngài.”
“Tôi đâu có lo lắng cho bản thân.”
Cố Cảnh Liên buông cuốn sách, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ làm thằng bé bị thương.”
“Việc ấy ngài yên tâm! Trước đó, tôi sẽ phái người thanh lọc địa điểm, phạm vi mấy chục cây số xung quanh trường học đều sẽ phái người tuần tra.”
“Ừ.”
Cố Cảnh Liên điềm đạm nói: “Vậy ông thay tôi sắp xếp đi.”
Bác Phúc nghe thế, mừng rỡ: “Ông chủ, nghĩa là ngài đồng ý rồi?”
“Còn không thể sao?”
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi, nói: “Cũng không thể để con trai mình mất mặt.”
Thư mời họp phụ huynh nhanh chóng được phát ra.
Nhưng Tiểu Bảo lại vo nó thành một cục, ném vào thùng rác.
Dù sao, chú ấy cũng sẽ không đến. Hôm đó, chú ấy nói rõ ràng là, vì đi rất phiền, họp rất chán, nên khẳng định sẽ không dự!
Đây chỉ là tờ giấy vứt đi!
Thế nên, cậu không để tâm đến chuyện này nữa!
Mấy ngày nay, bộ dạng cậu chủ đều rầu rĩ không vui, Bác Phúc không đem chuyện này nói cho cậu biết, định cho cậu một phen bất ngờ!
Đợi đến ngày họp phụ huynh, bác Phúc gọi Tiểu Bảo dậy, Tiểu Bảo ngồi trên giường, dụi mắt, trông thấy bác Phúc cầm một bộ đồng phục học sinh mới tinh, giơ lên trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Cậu chủ, hôm nay là ngày họp phụ huynh! Thay quần áo, ra khỏi giường nhanh, rồi còn rửa mặt đánh răng!”
Ông nói chưa dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Tiểu Bảo liền nhăn nhó, cái miệng nhỏ bĩu ra chán chường, mắt như thể sắp khóc như mưa đến nơi!
Bác Phúc thấy vậy, vội vàng đến ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt khó hiểu nhìn cậu: “Cậu chủ yêu quý? Làm sao vậy? Đừng khóc chứ!”
“Còn họp phụ huynh mà!”
Giọng Tiểu Bảo non nớt, đáng yêu mà tràn đầy giận dữ: “Chú ấy không đi! Chú ấy là kẻ xấu xa, cháu đã tha thiết cầu xin, mà chú ấy tuyệt không cho cháu lấy thể diện! Xin chú ấy đi họp phụ huynh, nhưng bộ dạng chú ấy không vui, không chịu đi, họp phụ huynh còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nói xong, cậu lại chớp chớp mắt tội nghiệp, mắt sưng đỏ lên.
Bác Phúc rất đau lòng, thuyết phục cậu: “Ầy! Đừng khóc, đừng khóc! Ai nói ông chủ không đi? Ngoan đi, đừng khóc nữa! Cậu yên tâm, ông chủ chắc chắn cùng cậu đến buổi họp phụ huynh! Cậu không cần lo lắng!
“Bác gạt cháu!”
Tiểu Bảo đau lòng bác bỏ: “Chú ấy sẽ không đi đâu!”
“Ai nói thế?”
“Chính miệng chú ấy nói thế! Hôm đó, chú ấy đã nói rõ ràng rồi! Chú ấy sẽ không đi. Vì họp phụ huynh vừa nhàm chán vừa vô vị, chú ấy không đi đâu… ”
Bác Phúc lập tức ôm lấy cậu, vỗ về: “Bậy nào! Ông chủ chắc chắn sẽ đi, giờ này đã ra khỏi giường, xuống lầu, đang ở phòng ăn dùng bữa sáng!”
“Thật không ạ?” Tiểu Bảo kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khóe mắt ngấn lệ!
Cậu nhanh chóng mặc quần áo, cà-vạt còn chưa thắt xong, áo khoác còn xộc xệch, nóng lòng chạy một mạch xuống dưới lầu, loạng choạng chạy vào phòng ăn. Cậu trông thấy rõ rành rành Cố Cảnh Liên ngồi trong phòng ăn, vừa ăn sandwich vừa tiện tay lật báo xem.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Dậy rồi à?”
Môi Tiểu Bảo bỗng run rẩy, cảm động quá, nước mắt nóng hổi lưng tròng, dấy lên một thứ tình cảm khó giải thích, liền nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy chân.
“Chú à! Cháu biết mà, chú sẽ không mặc kệ cháu!”
Cố Cảnh Liên cong môi, chau mày: “Cái gì mà gọi là mặc kệ cháu?”
“Bác Phúc nói chú đồng ý đi họp phụ huynh, là thật sao?”
Cố Cảnh Liên hừ một tiếng lạnh lùng, xem như xác minh, nhưng khi mở mắt nhìn, anh trông thấy một bé đậu đáng yêu, mắt nhìn như thể sắp tuôn hai hàng lệ. Mặt anh đanh lại, thoáng lúng túng khi nhìn cậu nhóc kia cảm động đến muốn khóc.
“Chú à! Chú thật tốt!”
“… ”
Thằng nhóc này tiêu chuẩn “Tốt” của nó hẳn là khá thấp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc