Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1696

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bên trong thư phòng.
Cố Cảnh Liên đang nâng 乃út viết thư pháp.
Bình thường lúc anh rảnh rỗi cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là theo thói quen viết một ít thư pháp hoặc vẽ tranh thủy mặc.
Ngay tại lúc anh đang rất tập trung thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Một âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng tiến vào.
“Chú ơi…”
Lông mày Cố Cảnh Liên nhảy lên một cái, khi nhận ra được lý do mình giật mình thì 乃út lông trong tay đã đi lệch một đường, thế là một bức tranh ra đi.
“Chú ơi, chú ở đâu? Con có thể vào không?”
Âm thanh của Tiểu Bảo nịnh nọt lấy lòng có mang theo sự nũng nịu.
Nhưng mà cái nũng nịu này đã vượt qua giới hạn mà một người bình thường có thể chịu được.
Mặt Cố Cảnh Liên xanh mét ngẩng lên, lại thấy Tiểu Bảo dựa ở bên cửa, thân mình nép vào cánh cửa, khuôn mặt trắng noãn ánh mắt khó xử nhìn anh.
Đây là... đang nịnh bợ sao?
Nhưng mà không có chuyện thì nịnh bợ cái gì?
“Có chuyện gì sao?”
“Con có chuyện muốn nói với chú…”
Cố Cảnh Liên nâng cao cảnh giác, hừ lạnh: “Vào đi!”
Anh bỏ đi bức tranh bị thất bại, một lần nữa trải giấy Tuyên Thành ra, 乃út lông chấm mực chuẩn bị một lần nữa đặt 乃út vẽ.
Anh vừa mới viết một nét ngang ánh mắt liếc thấy sau khi Tiểu Bảo nhận được sự cho phép thì như một cô vợ nhỏ thẹn thùng dùng ống tay áo che đi nửa khuôn mặt, ngại ngùng bước chân đi vào.
Khóe mắt Cố Cảnh Liên co rút mạnh, anh buông 乃út lông sói ra, bình tĩnh đánh giá cậu, có cảm giác hôm nay thằng nhóc này có chút không bình thường.
Tiểu Bảo bước chân lộn xộn nhanh chân chạy đến trước mặt anh làm động tác cúi chào.
“Con chào chú.”
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng: “Đứng lên đi.”
Tiểu Bảo đứng dậy, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong veo như nước nhẹ nhàng chớp nhìn về phía anh.
“Chú ơi, con có chuyện không biết có nên cùng chú bàn bạc không?”
Cố Cảnh Liên nheo mắt lại.
Thằng nhóc này nói chuyện đột nhiên có vẻ văn chương nho nhã, mấy ngày này có phải xem nhiều phim truyền hình cổ trang rồi không.
"Nói đi!"
"Việc là như vậy!"
Tiểu Bảo thanh giọng nói: “Ngày hôm qua cô giáo giao bài tập cho chúng con, bài tập đó cần phải có sự hỗ trợ của cha mẹ, đó là cùng nhau hoàn thành một tấm thiệp chúc mừng.”
“Thiệp chúc mừng không phải đã làm xong rồi sao?”
Tiểu Bảo oán giận lên án nói: “Nhưng mà tấm thiệp kia là do bác Phúc làm, không phải là chú làm.”
Nét mặt Cố Cảnh Liên lạnh lùng.
Tiểu Bảo tiếp tục ủy khuất nói: “Các bạn khác trong lớp đều là cha mẹ cùng làm.”
“...”
Sau đó thì sao?
Tiểu Bảo chớp mắt, dễ thương nói: “Chỉ là nếu chú cảm thấy áy náy với con, vậy thì không sao vẫn còn cơ hội để bù đắp cho con đó.”
Bù đắp?
Quả thực gặp quỷ rồi.
Anh thức suốt đêm làm tấm thiệp chúc mừng đó, nay nó còn bảo mình bù đắp?
“Bù đắp cái gì?”
“Là như vầy...” Tiểu Bảo gối cằm lên bàn, hai móc vuốt nhỏ vuốt vuốt cạnh bàn, cậu cười tủm tỉm bộ dạng như đang thương lượng nói: “Sắp đến trường con có tổ chức họp phụ huynh!”
“Việc này!”
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng nói: “Để bác Phúc đi cùng con.”
“Vì sao?”
Tiểu Bảo ngạc nhiên kêu lên: “Không, không! Tại sao bảo bác Phúc đi cùng con.”
Cố Cảnh Liên nhướng mày: “Sao nào, con còn muốn chú đi cũng con sao?”
“Dạ!”
Tiểu Bảo gật đầu như chim đà điểu: “Đúng vậy!”
Cố Cảnh Liên: “Không có thời gian.”
“Chú gạt con!”
Tiểu Bảo cực kỳ ủy khuất nói: “Mỗi ngày chú đều có nhiều thời gian như vậy, rảnh rỗi như vậy vì sao không thể đi họp phụ huynh chứ?”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”
“Chíu...”
Một phát xuyên tim.
Tiểu Bảo tổn thương nắm lấy иgự¢, cậu run run chỉ đầu ngón tay nhỏ vào anh, ủy khuất nói: “Nhàm chán...?”
“Để bác Phúc đi cùng con đi.”
Cố Cảnh Liên lại nâng 乃út lông sói lên, chấm mực đầu 乃út nhẹ nhàng vẽ lên mũi của Tiểu Bảo, vốn dĩ một chóp mũi trắng noãn trong chốc lát đã xuất hiện một đốm đen như hạt đậu to.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của người đàn ông rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, ánh mắt anh lại bắt đầu rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, lạnh nhạt nói: “Việc này, bàn bạc cũng bác Phúc là được rồi.”
Tiểu Bảo bỗng nhiên chạy đến bên người anh, hai tay nhỏ bé tạo thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm đấm lên đùi anh như mát xa cho anh, tìm mọi cách nịnh nọt.
“Tuy là nhàm chán nhưng mà chú hãy đi đi.”
Cậu nói xong lại chạy đến bên cạnh anh, hai tay nhỏ bé cố sức mát xa bả vai cho anh, hăng say nói: “Đi đi mà! Đi đi mà!”
Ánh mắt anh nghiêm túc: “Không rảnh.”
Tiểu Bảo oán giận nói: “Họp phụ huynh của con nhà người ta, cha và mẹ đều cùng tham gia, bác Phúc cũng không phải cha của con.”
Cố Cảnh Liên giật mình, trong lòng vì câu nói oán giận này của cậu mà có chút xúc động.
Anh nâng mắt ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bảo, thấy cậu dựa vào đùi của anh đang ủy khuất gảy gảy đầu ngón tay. Lúc trước thường tỏ vẻ tức tối nhìn anh, hôm nay lại tỏ ra bộ dạng hờn dỗi với anh.
Cố Cảnh Liên bỗng thâm ý hừ lạnh một tiếng: “Không phải con luôn gọi chú là chú sao?
Tiểu Bảo: “…”
“Chú thì làm sao có thể tham gia cuộc họp phụ huynh đây?”
Tiểu Bảo: “…”
Cố Cảnh Liên lại hạ 乃út vẽ mấy nét: “Trừ khi con gọi chú là cha nếu không chú không đi.”
Anh hiểu rất rõ, không có khả năng là Tiểu Bảo sẽ thay đổi cách gọi gọi anh là cha.
Bởi vì thằng nhóc này rất để ý đến cảm nhận của Sở Hà.
Tuy rằng thằng nhóc này tuổi còn nhỏ làm gì cũng vụng về nhưng mà khả năng đánh giá sắc mặt người khác lại rất tốt.
Giống như chuyện của Sở Hà, cậu biết rõ Cố Cảnh Liên là cha của mình, nhưng mà cậu rất khó để thay đổi cách gọi, gọi anh một tiếng cha…
“Cha!”
Tiểu Bảo kêu lên một tiếng.
Tay Cố Cảnh Liên run lên, nét mực cũng lệch đi.
Anh khó tin nâng mắt lên nhìn, có chút suy nghĩ nhíu mày nhưng thấy gương mặt hưng phấn của Tiểu Bảo tựa trên bàn. Thật sự, nếu mà Tiểu Bảo có đuôi chắc chắn sẽ giống một chú cún nhiệt tình đang không ngừng lắc đuôi.
“Con gọi chú là cha rồi vậy chú sẽ tham gia cuộc họp phụ huynh chứ?”
Tiểu Bảo nói.
Khóe môi Cố Cảnh Liên run dữ dội, thằng nhóc này từ khi nào trở nên không có nguyên tắc như vậy?
Anh còn tưởng rằng cái miệng của nó rất cứng cơ đấy.
Không nghĩ đến nó lập tức sửa cách xưng hô.
Thằng nhóc này rất muốn anh tham gia cuộc họp phụ huynh?
Cố Cảnh Liên buông 乃út lông sói ra, chậm rãi hỏi: “Nếu con đã muốn chú đi như vậy, vậy thì chú sẽ dành nửa ngày để tham gia vậy.”
“Nửa ngày không đủ đâu.”
“…”
“Cuộc họp phụ huynh cần một ngày lận.”
Cố Cảnh Liên líu lưỡi nói: “Phiền phức như vậy sao?”
“Được không, được không! Khó lắm mới có một lần mà! Cuộc họp phụ huynh lần này đối với con mà nói đặc biệt đặc biệt quan trọng!” Tiểu Bảo lắc lắc cái ௱ôЛƓ nhỏ, hai tay chắp thành hình chữ thập đau khổ năn nỉ anh với vẻ mặt cực kì thành kính.
Giống như cuộc họp phụ huynh lần này đối với cậu thật sự quan trọng.
“Vì sao?”
"Bởi vì…”
Lời vừa mới thốt ra nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó nhất thời xấu hổ Ϧóþ Ϧóþ miệng nhỏ lại nói: “Bí mật.”
Không thể nói với chú là cậu vì muốn so sánh cha của ai đẹp trai hơn được.
Bằng không nếu như chú không vui là chú sẽ không đi nữa. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc