Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1692

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu thờ ơ, sau khi Lisa phủ áo lên cậu khép chặt lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn mặt biển không nói một lời.
Lúc trước, Cung Thiếu Ảnh đưa cậu ra hòn đảo tư nhân này điều dưỡng.
Khí hậu cạnh bờ biển mát mẻ bốn mùa, rất thích hợp điều dưỡng thân thể.
Thứ nhất, là để tránh tai mắt của người khác, Cung Kiệt thường xuyên ra vào trụ sở chính, nếu để cậu lại Cung gia khó tránh việc để lộ tung tích.
Thứ hai, là để điều dưỡng thân thể cậu.
Alice nói cậu cần một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi, Cung Thiếu Ảnh liền nghĩ đến chỗ này, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp Lisa ở bên cạnh bảo vệ 24/24.
Lisa biết cô có một chủ nhân mới, nhưng khi gặp mặt thì có hơi kinh ngạc.
Là cậu ta!
Mặc dù đã đổi tên, không phải Hữu Hữu mà là “Cung Phạm”, tính cách cũng không giống lúc trước cho lắm!
Khi cậu tỉnh lại, rất thích đứng ở bờ biển ngắm cảnh.
Cô có nói gì đi nữa cậu cũng tiết kiệm dù chỉ là một câu.
Lúc còn là Hữu Hữu, mặc dù có lúc để lộ sự già dặn không hợp lứa tuổi nhưng phần lớn thời gian cậu đều đơn thuần như một đứa trẻ.
Nhưng hôm nay cậu trở thành “Cung Phạm”, một người cô có cố gắng cũng không thể nhìn thấu.
Cậu rất ít khi nói chuyện, cả ngày không vượt quá mười câu, lời ít ý nhiều.
Chẳng qua là sống chung một thời gian nên có chút hiểu ý.
Có lúc, chỉ cần một ánh mắt cô lập tức hiểu cậu muốn gì.
Cho tới bây giờ cậu chỉ nói một lần, không nghe rõ cậu cũng không nói lại lần hai.
Ở trên đảo, trừ việc hợp tác điều trị với Alice thì một ngày bốn bữa cậu cực kỳ đúng giờ.
Bảy giờ sáng cậu liền thức dậy, sau đó đi một vòng bờ biển rồi vào thư phòng đọc sách.
Ăn trưa xong cậu sẽ đến trung tâm trị liệu làm kiểm tra.
Tình trạng sức khỏe cậu rất tệ, qua một thời gian điều dưỡng các chức năng đã tốt lên nhiều.
Có lúc, Alice không có trên đảo, buổi chiều cậu hay vào phòng thí nghiệm nghiên cứu truyền tải lượng tử.
Buổi tối, ăn xong cậu liền lên giường ngủ sớm.
Lisa hiểu, cậu lầm lì ít nói một phần là vì tính tình, mặt khác là rất nhiều ký ức của cậu đã bị phong bế.
Vì vậy, có khi đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Thứ cậu nhớ rõ duy nhất chính là kế hoạch “Thiên Nhãn”.
Bình thường, cậu hay giam mình trong phòng thí nghiệm, không ngừng nghiên cứu công thức.
Có lúc cô đi vào, phát hiện cậu nằm trên bàn, hô hấp suy yếu.
Cô đau lòng nhưng không biết phải làm gì.
Cô biết, Alice phong bế ký ức của cậu là do Cung Thiếu Ảnh ra lệnh.
Cậu bị đưa ra hòn đảo này, cô sẽ cố hết sức bảo vệ cậu.
...
“Chủ nhân, gió ngày càng mạnh rồi, chúng ta về thôi!”
Cô đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Cung Phạm không nói gì, bóng lưng cậu không hề động đậy, gió biển thổi da lạnh rát nhưng cậu cũng không biết, cố chấp đứng ở ngoài biển như vầy rốt cuộc đang chờ cái gì.
Nhiệt độ ngày càng giảm, gió rét tận xương, đột nhiên cậu xoay người đi về phía biệt thự.
Lisa lập tức đi theo sau lưng.
Hòn đảo lớn như vậy, xây dựng lên mấy dinh thự nguy nga, trở thành nơi cô lập cậu.
Sở Tiểu Bảo vô cùng buồn bực một chuyện.
Đó chính là, dường như mẹ cậu không vui khi ở lại Cố gia.
...
Sở Hà ở lại Cố gia.
Thực tế, cô không muốn ở lại đây chút nào, Cố gia lớn như vậy, với cô nó như một nhà tù, trói buộc hoàn toàn tự do của cô.
Nhưng cô không thể không ở lại đây, vì Tiểu Bảo, cô không thể rời bỏ anh ta.
Anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô.
Vì Tiểu Bảo nên cô cố gắng, không thể không ở lại Cố gia.
Cố Cảnh Liên cho một nữ giúp việc phục vụ bên cạnh cô, nếu là cổ đại, có thể gọi là tỳ nữ thân cận!
Nhưng Sở Hà hiểu rõ, nữ giúp việc này luôn ở bên cạnh cô, ngoài mặt thì phục vụ nhưng thật sự là máy giám sát di dộng!
Dường như Cố Cảnh Liên rất yêu thương Tiểu Bảo, chuyện này ngoài dự liệu của cô.
Theo sự hiểu biết của cô về anh ta, người đàn ông này theo chủ nghĩa độc thân, khá lạnh nhạt với phụ nữ và con cháu, dường như hắn cũng không coi trọng chuyện nối dõi cho lắm, không phải không có phụ nữ dốc hết tâm tư muốn mẹ quý nhờ con.
Khổ nổi Cố Cảnh Liên rất thận trọng, vậy nên không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Cô là một ngoại lệ duy nhất.
Nữ giúp việc luôn bên cạnh cô tên là Giản Quân, đây không phải là một người giúp việc bình thường, Sở Hà vô tình nhìn thấy cơ bắp trên tay cô ấy, có lẽ còn biết chút võ.
Vậy nên cô và cô ấy không được xem là thân lắm.
Lúc đầu, cô bị cấm túc ở Cố gia, cô cũng không có chỗ nào để đi nên cứ ở trong phòng, hết đọc sách rồi lại luyện tập, thân thể dần dần khôi phục lại, một ngày trôi qua rất dài vì không có ai nói chuyện.
Sau đó Tiểu Bảo cứ quấy khóc, quấn lấy bác Phúc đòi mẹ, ông ấy báo với Cố Cảnh Liên, lúc này cô mới được ra khỏi cửa.
Bình thường cô dậy sớm, đưa Tiểu Bảo đi nhà trẻ, buổi chiều, cô sẽ cùng bác Phúc đi đón Tiểu Bảo, nhiệm vụ đưa đón liền trở thành của cô.
Tối nào Tiểu Bảo cũng quấn lấy cô, ngủ với cô.
Nhà trẻ cho rất nhiều bài tập, đa số đều phải là bài tập thủ công.
Chỉ là, khi đến tay Tiểu Bảo thì chỉ vẽ qua loa lấy lệ, khi có bài tập cắt dán gì đó không khỏi năn nỉ những người ở nhà họ Cố.
Ví dụ, có một hôm nhà trẻ cho bài tập phải làm một tấm thiếp chúc mừng, Tiểu Bảo về nhà ũ rũ nói với bác Phúc.
Ông lập tức vỗ ***, xung phong nhận việc: “Đây không phải chuyện đơn giản sao?”
Vậy nên ông chuẩn bị kéo và giấy màu đủ loại, bắt tay vào làm.
Nửa tiếng sau, bác Phúc đem tác phẩm đến trước mặt Tiểu Bảo, cậu nhìn một mớ hỗn độn kia khóc không ra nước mắt.
Bác Phúc cắn răng, lập tức tập hợp cả đám người làm nhà họ Cố vào thư phòng.
Lúc Sở Hà đến thư phòng, cô bị chiến trường trước mặt dọa cho một trận.
Cô nhìn thấy đám người cao to vạm vỡ ở Cố gia cúi người, khổ sở nhìn đống giấy màu, cầm kéo khoa tay múa chân nhưng không biết phải làm như thế nào.
Họ chuyên cầm S***g, đánh đánh giết giết, từng ăn dao, máu từng đổ nhưng dùng kéo để làm một món đồ tinh xảo thì quả thật vô cùng khó. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc