Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1691

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Công bằng mà nói, Vân Thi Thi đối xử với cô ta không tệ, cô không xem cô ta là một trợ lý thông thường mà là bạn, thậm chí còn mời cô ta làm phụ dâu trong hôn lễ của mình.
Đối với Vân Thi Thi, Mộc Tịch rất quan trọng, giống như người thân của cô.
Nhưng cô ta lại phản bội cô.
Đây là chuyện cô không thể tha thứ được!
Cô tin tưởng cô ta tuyệt đối, chưa từng hoài nghi những lời cô ta nói.
Rất ít khi cô tin tưởng một người đến vậy, chỉ vì Mộc Tịch là cấp dưới của Tần Chu.
Nhưng cô ta làm như vậy, quả thật khiến người khác bị tổn thương.
Khi Tần Chu biết chuyện cũng giận đến không chịu được, thậm chí anh ta còn định trừng phạt cô ta thật nặng nhưng lại bận quan tâm Vân Thi Thi nên vẫn chưa làm.
Cô ta luôn muốn gặp mặt cô một lần, bất kể có được tha thứ hay không, cô ta phải chính miệng nói lời xin lỗi.
Cô ta từng cầu xin Tần Chu nhưng anh ta trả lời rằng: “Thi Thi tin tưởng cô như vậy mà cô lại phản bội cô ấy, cô còn hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ sao? Cô ấy không muốn gặp cô dù chỉ một lần. Mộc Tịch, tôi cực kỳ thất vọng về cô, tôi khuyên cô nên biến mất trước mặt Thi Thi! Đừng ép tôi phải ra tay.”
Cô ta run sợ, không phải sợ Tần Chu ra tay mà vì sự đè nén trong lòng sắp vỡ tan.
Lúc Hữu Hữu rơi xuống biển được một tháng, Mộc Tịch cắt cổ tay tự tử ở nhà nhưng được phát hiện kiệp thời và đưa đến bệnh viện.
Suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, đó là một mạng đền một mạng, nợ máu trả bằng máu.
Cô ta hại Thi Thi và Hữu Hữu vậy thì dùng tính mạng mình để đền bù vậy.
Mặc dù cô biết, tính mạng của cô không quan trọng đối với Thi Thi nhưng đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra.
Cô không cầu được tha thứ, chỉ hy vọng có thể đền tội!
Thế nhưng tự tử không thành công.
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, chảy xuống tầng dưới, hàng xóm bên dưới báo cảnh sát, phát hiện Mộc Tịch tự tử trong nhà nên vội vã đưa đến bệnh viện.
Cấp cứu hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Vân Thi Thi biết chuyện, cô cảm thấy thương xót nên đến bệnh viện xem sao.
Mộc Tịch nhìn thấy cô, lòng vốn đã nguội lạnh chợt như được rót sức sống vào.
Cô ấy bước xuống giường, “phịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt đầm đìa nói: “Thi Thi, em thành thật xin lỗi chị! Em không hy vọng chị sẽ thứ... Nhưng mà trừ cách này ra em không biết làm sao thể đền tội! Thi Thi, xin lỗi! Xin lỗi chị! Em xin lỗi!”
Cô ấy không ngừng dập đầu, trán cọ sát với mặt đất đến rớm máu.
Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt, đứng nhìn nhưng không đưa tay đỡ.
Lòng cô hiện như tro tàn, không chút nhiệt độ nào.
Cho dù cô ấy khóc lóc vật vả thì cô vẫn không thể tha thứ.
“Tôi đến đây không phải để nghe những điều này.”
Cô cười lạnh nói: “Cô tự trách bản thân mình lắm đúng không? Rất muốn tôi tha thứ cho cô lắm đúng không? Đúng rồi. Dĩ nhiên cô phải tự trách chứ, cô không cảm thấy như vậy rất ít kỷ à?”
Mộc Tịch giương mắt nhìn cô.
“Cô muốn tôi tha thứ cũng chỉ để lòng mình dễ chịu hơn. Cô không muốn sống trong sự hổ thẹn cả đời. Nhưng mà tôi không cách nào tha thứ cho cô được. Đồng cảm với điều này ư? Cô không thể, tôi càng không thể. Giống như kim không đâm vào người cô nên cô không cảm nhận được sự đau khổ của tôi.”
Dừng giây lát, cô cười bất lực: “Nhưng không thể không nói, tôi cũng thành thật xin lỗi về cái ૮ɦếƭ của ba mẹ cô, họ vô tội, liên lụy đến họ rồi...”
Cô siết chặt nắm tay, cười buồn bã: “Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, khó mà quay trở lại được. Mộc Tịch, cô tự sắp xếp ổn thỏa đi.”
Nói xong, cô lập tức rời khỏi bệnh viện.
Mộc Tịch thẫn thời ngã ngồi ra đất, cả người lạnh như băng.
Mấy ngày sau, cô tháo kim vô máu, để lại một bức thư và uống thuốc độc tự tử giữa đêm khuya.
Cô tin vào phật học, người tự sát sẽ xuống địa ngục.
Đây là đường lui của cô, cũng là cách duy nhất giữ lại thể diện cho bản thân mình.
Mộc Tịch ૮ɦếƭ, Vân Thi Thi không bất ngờ cho lắm, bức thư kia cô cũng bỏ vào ngăn kéo chứ không đọc.
Cô tin rằng, sống ૮ɦếƭ trên đời này đã được định sẵn.
Có lẽ, đây là chuyện đã được định trước rồi.
Cha mẹ Mộc Tịch bị Hữu Hữu liên lụy, chuyện này cô không thể phản bác.
Nhưng Hữu Hữu cũng vì Mộc Tịch mà bặt vô âm tín đến hiện tại.
Rõ ràng chạy không thoạt sự trêu ngươi của vận mệnh.
Mặc dù vậy, cô vẫn tin rằng cậu không xảy ra chuyện gì cả!
Mỗi ngày cô đều thành tâm cầu nguyện, hy vọng có một hôm khi về nhà, có thể nhìn thấy Hữu Hữu làm xong một bàn thức ăn, mặc tạp dề con gấu đáng yêu, đứng trước cửa cho cô một cái ôm.
“Mẹ, mẹ về rồi!”
Cô mong đợi một ngày, Hữu Hữu vừa dọn dẹp tủ quần áo cho cô, vừa càu nhàu: “Mẹ, quần áo mẹ ít quá vậy? Hôm nào con đi dạo phố mua quần áo với mẹ nhé?”
Cô càng mong đợi lúc nửa đêm, cậu cẩn thận đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng đi vào đắp chăn lại cho cô.
Nhưng không biết, rốt cuộc thì bao giờ ngày này mới đến.
Tiểu Nguyệt Dao đã biết nói chuyện.
Từ lúc y y a a, cho đến lúc có thể gọi “Cha”, “Mẹ”...
Dù Tiểu Dịch Thần không cố tình nhắc đến nhưng sao cô có thể không biết, từ đầu tiên Nguyệt Dao gọi chính là “Anh”?
Hôm đó, cậu đang bế cô bé ở phòng đứa nhỏ, cô bé ôm cậu không ngừng gọi “Anh”, cô ngây ra ở cửa, che miệng khóc như mưa.
Cô nghe thấy Nguyệt Dao đang gọi “Anh”.
Vô thức nhớ lại hôm đó, Hữu Hữu bế Nguyệt Dao đi đến bên cạnh cô, hân hoan nói: “Mẹ! Nguyệt Dao vừa gọi anh đấy!”
Lúc đó cô còn không tin.
Nhưng hiện tại, chính tai cô nghe thấy nên không thể không tin.
Nhất định Hữu Hữu không chỉ bế và dạy Nguyệt Dao gọi một lần.
Nếu Hữu Hữu có ở đây thì tốt biết mấy nhỉ?
Nếu chính tai cậu nghe thấy không biết sẽ vui mừng thế nào?
“Hữu Hữu, có nghe thấy không, em gái đang gọi con...”
...
Đảo nhỏ Akram.
Tại bờ biển, thiếu niên mặc quần áo màu đen đứng đó, sóng biển không ngừng xô vào bờ, đánh vào chân cậu, gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt.
Thiếu niên đứng yên bất động, mặc cho sóng biển ập đến.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh, chiếc áo không ngừng lay động vì gió biển.
Cậu khẽ nhắm mắt rồi lại mở, gió biển thổi vào hốc mắt cay cay.
Gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, mắt nhìn xa xăm, chiếc khuyên tai kim cương đen là thứ thu hút tầm mắt người khác.
Phía sau, Lisa cầm áo khoác đi đến, nhẹ nhàng phủ lên người cậu.
“Chủ nhân, gió biển hơi mạnh, cẩn thận kẻo lạnh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc