Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1689

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một giây sau, đầu sóng đánh vào cậu, đẩy cậu xuống đáy biển sâu.
Tiểu Dịch Thần há miệng, nước biển mặn chát liên tục tràn vào trong miệng cậu, trong nhất thời bị ngạt thở, khó mà thở được một hơi.
Chân thực như vậy cũng không giống như là mơ, chân thực như thể nó đã thực sự xảy ra!
Cậu mở mắt ra, cách nước biển nhìn thấy thiếu niên ta nhã đạp nước biển, bình tĩnh mà rời đi.
Tiểu Dịch Thần há miệng muốn kêu tên người kia nhưng chỉ uống vào mấy ngụm lớn nước biển mặn chát.
“A…”
Trên giường, Tiểu Dịch Thần mở bừng mắt, nước mắt ướt đẫm lông mi, không ngừng từ khóe mi chảy xuống.
Là mơ…
Là một hồi ác mộng kiệt quệ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên, nắng mai chiếu xuống hậu hoa viên, một mảnh bừng bừng sức sống.
Cậu kinh sợ ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía trống rỗng bên trong căn phòng, ngờ ngợ trông thấy một bóng lưng trên ban công.
“Hữu…”
“Xuỵt!”
Hữu Hữu giả vờ thần bí chặn môi, cậu xoay người, con ngươi mở to đẹp đẽ như sao, từng chiếc lông mi rõ ràng, nổi bật lên con mắt long lanh, cực kỳ mỹ lệ!
“Mộ Dịch Thần, anh xem.”
Mộ Dịch Thần có chút kinh ngạc nhìn theo hướng cậu chỉ liền nhìn thấy một vườn hoa hồng nở rộ một mảnh.
“Đẹp quá đi!”
Hữu Hữu hai mắt cong cong, cười nói:
“Mộ Dịch Thần, em phải đi, lúc em không có mặt nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ và Nguyệt Dao. Ừ, còn cả người cha xấu xa kia nữa.”
Mộ Dịch Thần ngạc nhiên mở to mắt.
“Đi?”
Hữu Hữu lanh lợi để hai tay sau lưng, xoay người lại, mỉm cười nhìn Mộ Dịch Thần, lộ ra núm đồng tiền rực rỡ.
“Lúc em không có mặt, anh cũng phải tự chăm sóc cho chính mình.”
“Hữu Hữu!”
Mộ Dịch Thần sốt sắng đưa tay bắt lấy ống tay áo của người kia.
“Em muốn đi đâu…”
Nhưng tay bắt hụt.
Cậu trừng mắt nhìn về tay mình, lần thứ hai thử chạm vào Hữu Hữu lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể người kia, thân thể của Hữu Hữu dần dần lộ ra trong suốt.
Phảng phất như thoát xác.
Mộ Dịch Thần sợ hãi lùi về sau nửa bước, khó có thể tin vào những thứ xảy ra trước mắt.
Hữu Hữu bỗng nhiên dang hai cánh tay nhào vào trong *** anh trai, nghẹn ngào gọi:
“Dịch Thần…”
Tiểu Dịch Thần theo bản năng muốn bảo vệ Hữu Hữu nhưng lần thứ ba xuyên qua thân thể cậu, Dịch Thần sợ đến cả người run rẩy.
“Hữu Hữu, em rốt cuộc muốn đi đâu?”
Mộ Dịch Thần cuối cùng không kiềm nén được tâm tình, tan vỡ khóc lên.
“Hữu Hữu, đừng đi!”
Hữu Hữu ngước mắt nhưng chỉ mỉm cười, dần dần thân thể càng trong suốt đến lợi hại, chậm rãi tan biến trong lòng Dịch Thần.
“Hữu Hữu…!”
Mộ Dịch Thần lần thứ hai tỉnh dậy, từ trên giường sợ hãi ngồi dậy, mãi đến khi cậu mở to mắt, tiếp xúc với ánh mặt trời chói mắt, thân thể được ánh nắng ấm áp vây quanh thì mới ý thức được vừa rồi cũng không phải sự thật.
Là mơ trong mơ.
Cậu khôi phục được một chút tinh thần, cúi đầu nhìn tay mình, trong lúc nhất thời không phân biệt đến tột cùng là mình đang ở trong mơ hay hiện thực, thật thật giả giả, cậu đã mệt nhọc đến cực điểm.
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần rơi xuống dây chuyền trên cổ, cậu nhẹ nhàng nâng nó lên, Ng'n t vuốt nhẹ, có lẽ do thời gian dài dán trên da cậu cho nên cũng không quá mức lạnh lẽo.
Cậu đứng dậy, đi vào buồng tắm có vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ, trải qua một cơn ác mộng, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cậu tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi rửa mặt xong xuôi liền đi tới phòng của em gái.
Bên trong giường của trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao đang khuấy động món đồ chơi. Tiểu Dịch Thần tò mò đi đến, dựa vào thành giường nhìn con bé đến xuất thần.
Những lúc bình thường Hữu Hữu thích nhất nằm trên giường trẻ con vừa nhìn Tiểu Nguyệt Dao vừa chơi đùa một chút là đủ.
Nguyệt Dao còn nhỏ như vậy nên cũng thích những món đồ chơi nho nhỏ, có khi ngay cả một con rối không biết hát cũng không cử động cũng chơi đùa một chút, cô bé cũng có thể ôm trong tay, chơi đến say sưa!
Niềm vui của con trẻ thường hay đơn thuần đáng yêu như vậy, trong mắt người lớn đều là trò chơi vô cùng nhàm chán nhưng trong mắt trẻ nhỏ đều là vật báu!
Nhưng Hữu Hữu sẽ không cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại sẽ rất kiên trì, tựa như thế nào cũng sẽ không chán!
Món đồ chơi Tiểu Nguyệt Dao thich nhất vẫn là con ngựa cầu vồng do Hữu Hữu đưa, lúc bình thường cô bé ưa thích ôm nó ngủ, khi tỉnh lại vẫn ôm nó như cũ, một tấc không rời.
Con ngựa cầu vồng toàn thân trắng như tuyết, chỉ có phần đuôi là cầu vồng thế nên chơi đùa liên tục khó tránh khỏi bị bẩn.
Bảo mẫu muốn đem nó đi giặt nhưng Tiểu Nguyệt Dao làm sao cũng ôm gắt gao không buông tay, nếu không chịu đưa thì đứa bé liền khóc lớn.
Cuối cùng vẫn là Hữu Hữu nghĩ ra biện pháp lừa gạt đứa nhỏ, tự tay đem con ngựa đó giặt sạch, khử trùng, lại cẩn thận ủi phần đuôi.
Phần đặc biệt của con ngựa cầu vồng này chính là phần đuôi, là đuôi ngựa thật.
Do đó nó là phiên bản giới hạn của linh vật giúp ích cho sự phát triển về mặt âm nhạc.
Tiểu Nguyệt Dao yêu thích không buông tay.
Tiểu Nguyệt Dao đang chơi vui vẻ, ngẩng đầu lên trông thấy Tiểu Dịch Thần liền kiêu ngạo quay mặt đi, dáng vẻ hờ hững, tư thế ngạo mạn càng giống Hữu Hữu như đúc.
Trước đây đều không cảm thấy như thế này!
Nhưng bây giờ vừa nhìn thì thấy đây chẳng phải bản sao của Hữu Hữu hay sao!
Lúc đầu khi Hữu Hữu gặp cậu cũng là một bộ dạng lạnh nhạt, cao lãnh lại kiêu ngạo này, ngoài miệng độc ác nhưng trong lòng lại dịu dàng đến rối tinh rối mù.
Tiểu Nguyệt Dao bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, ánh mắt nhìn cố định vào dây chuyền của Tiểu Dịch Thần, nhìn hai viên thạch anh tím, đôi mắt đẹp đẽ mà trắng đen rõ ràng đột nhiên cong thành hình trăng lưỡi liềm, nở nụ cười.
Nụ cười làm lộ ra chiếc răng mới mọc ra.
"Anh... trai..."
Cô bé nói ra hai âm tiết mơ hồ.
Tim Tiểu Dịch Thần đập rối loạn đến lợi hại, lại thấy Nguyệt Dao chỉ vào viên thạch anh trên cổ cậu, một mặt ngây thơ hồn nhiên.
"Anh trai..."
"Em đang... gọi Hữu Hữu sao?"
Tiểu Dịch Thần khó tin nhìn đứa bé, Ng'n t nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền thạch anh tím, trong mắt lập tức sáng lên.
"Nguyệt Dao, em gọi lại một lần nữa!"
"Anh... trai..."
Nguyệt Dao H**g phấn vỗ tay nhỏ, cái ௱ô** mềm mại ở trên giường dịch đến dịch đi, ngay sau đó bò đến lan can, hai tay nhỏ bé mạnh mẽ nắm chặt lan can, đôi chân nhỏ bé giống như con ếch ngồi xổm trên giường.
Ngay sau đó, thân thể chậm rãi mượn lực, cô bé vịn lan can, cẳng chân dù rằng run đến lợi hại nhưng vẫn cứ gian nan vịn lan can, ổn định mà đứng lên.
Cô bé giơ lên một cái tay chỉ về thạch anh tím trên cổ cậu, ê a nói:
"Anh... trai..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc