Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1688

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu dùng Ng'n t nhẹ nhàng đóng lại mặt dây chuyền.
“Hữu Hữu, bao giờ em mới về nhà?”

“Em không phải là đang muốn nói cho anh biết em không muốn về nhà đấy chứ? Có phải tại anh lúc nào cũng trêu trọc làm em tức giận? Anh đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa! Sẽ không cố ý trêu em, không chọc giận khiến em không vui…”
Tiểu Dịch Thần nhấp miệng, lại nói:
“Quan trọng là bao giờ thì em về nhà?”
Cậu trở về giường, lẳng lặng nằm xuống, nhìn chỗ trống bên người, cậu mờ mịt đưa cánh tay ra, tưởng tượng Hữu Hữu nằm bên cạnh mình, muốn ôm em nhưng cánh tay chỉ ôm vào khoảng không.
Mũi Tiểu Dịch Thần lại chua xót, cắn chặt răng níu lấy chăn, phát ra tiếng nghẹn ngào bất lực.

Dịch Thần chìm vào một giấc mộng nặng nề không dứt, bức bách cậu gần như không thở nổi.
Trong mơ, cả bầu trời đều u ám, mây đen giăng đầy khiến người ta có cảm giác rất nặng nề, mang theo khí thế phá hủy.
Cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía lại nhìn thấy mình đứng trên một vùng biển đổ nát, nước biển dưới chân nhuộm dần một màu đen như mực. Cậu thử bước một bước lại có thể đứng vững trên mặt biển không rơi xuống.
Cậu lập tức tỉnh táo ý thức được đây là trong mơ.
Bình thường khi mơ thì dù cho cảnh trong mơ có kỳ quái cậu cũng không ý thức được mình đang mơ, thế nhưng bây giờ ý thức của cậu lại đặc biệt minh mẫn.
Mộ Dịch Thần mờ mịt đi trên biển, sóng lớn đánh vào người cậu nhưng không có chút đau đớn nào, giấc mộng này rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh lại.
Phía xa có một thiếu niên mặc áo đen đưa lưng về phía cậu, trông cô quạnh mà lạnh lùng.
Mộ Dịch Thần có chút không hiểu đi tới, lúng túng mở miệng:
“Cậu là ai?”
Thiếu niên áo đen chỉ đưa lưng về phía cậu, không phát ra một tiếng, tựa như không nghe thấy lời cậu nói.
Mộ Dịch Thần lại gần hơn một chút, âm thanh hơi hơi nâng lên.
“Cậu là ai?”
Thiếu niên áo đen cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng không phải lập tức xoay người lại mà là đi về phía trước.
Mộ Dịch Thần chợt cảm thấy cổ quái, tăng nhanh bước chân đuổi theo bóng người trước mắt.
Thiếu niên áo đen thờ ơ bước đi, thong dong mà thanh thản giống như ở hoa viên. Mộ Dịch Thần đuổi theo đến mức thở hồng hộc, thỉnh thoảng có sóng biển đánh tới trói buộc bước chân của cậu.
“Chờ chút!”
Thiếu niên làm cậu có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Mộ Dịch Thần tăng nhanh tốc độ, cuối cùng đuổi theo, cậu nói:
“Chậm đã!”
Thiếu niên áo đen tựa như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cậu, đột nhiên dừng bước chân nhưng vẫn đưa lưng về phía cậu như cũ.
Mộ Dịch Thần dừng chân, thở dốc một lát rồi nhẹ nhàng đưa tay tóm lấy vai người kia.
“Cậu là ai?”
Tay vừa chạm tới vai của thiếu niên cậu liền cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập tới.
Cậu không nhịn được mà rụt tay về lại thấy một bên mặt của thiếu niên khôi ngô mà quen thuộc bỗng chốc ánh vào tầm mắt của cậu.
“Hữu Hữu!”
Mộ Dịch Thần khẩn trương lên.
“Hữu Hữu, sao em lại ở đây?”
Thiếu niên áo đen hơi nghiêng người, ngoái đầu nhìn về phía cậu, đôi mắt trống rỗng mà đen nhánh, giống như không hiểu.
“Hữu Hữu?”
Cái tên này dường như cực kỳ xa lạ.
Thiếu niên đọc thầm một lần rồi cười nhạt.
“Hữu Hữu là ai?”
“…”
Trái tim Mộ Dịch Thần siết chặt.
“Hữu Hữu, em không biết anh sao? Anh là anh trai của em!”
Thiếu niên áo đen lạnh lùng đánh giá cậu một chút, bên môi là nụ cười nguội lạnh.
“Anh trai?”
Giọng điệu lành lạnh tựa như băng tuyết bao phủ, không có chút nhiệt độ nào.
Tiểu Dịch Thần đột nhiên cảm giác thiếu niên trước mắt này cực kỳ xa lạ.
Cho dù ngũ quan, mặt mũi giống Hữu Hữu y như đúc nhưng tính tình lạnh lẽo, con ngươi trống rỗng, không có một chút nhiệt độ cùng tiêu cự quả thực làm cậu cảm thấy hơi xa lạ.
Dường như trong ký ức so với Hữu Hữu đáng yêu hoàn toàn khác nhau!
Cho dù Hữu Hữu cũng sẽ vô tình lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo thế nhưng không phải kiểu này, dường như khí lạnh toát ra từ trong xương.
Làm người ta không rét mà run.
Mộ Dịch Thần có chút lo lắng nhìn người kia, run giọng nói:
“Em quên anh là ai rồi sao? Anh là anh trai em, Mộ Dịch Thần!”
“Buông ra.”
Thanh âm của thiếu niên thấm lạnh, lộ ra địch ý khiến người ta không thể lơ là.
Mộ Dịch Thần đau lòng ôm bờ vai thiếu niên, nước mắt nóng hổi không ngừng trượt xuống từ khóe mắt, không ngừng rơi trên bả vai người kia.
“Hữu Hữu, em làm sao vậy? Em đúng là Hữu Hữu sao? Tại sao đến cả anh cũng không nhận ra? Em tại sao có thể không nhớ rõ anh?”
Cậu khóc lóc cùng bất lực nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối không chút động lòng, hai mắt trống rỗng nhìn về mặt biển, cũng không có dồn quá nhiều sự chú ý vào cậu.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu, nâng mặt thiếu niên lên, lo lắng truy hỏi:
“Em ở đâu? Tại sao lại không trở về? Cha mẹ, anh và em gái luôn chờ em trở về nhà! Bao giờ em mới về nhà đây?”
Đôi mắt lành lạnh của thiếu niên nhàn nhạt nhắm lại, rồi lạnh lùng mở ra, đồng tử đen kịt như vực sâu, hoàn toàn không có tiêu cự.
Cậu thậm chí không nhìn thấy hình bóng mình trong mắt người kia.
“Hữu Hữu…”
Tiểu Dịch Thần ôm chặt hắn không buông tay.
“Hữu Hữu, em đừng làm anh sợ được không? Em cẩn thận nhìn anh đi, thật sự không nhận ra anh sao?”
Thiếu niên nghe vậy thế nhưng lạnh lùng đẩy hắn ra, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
“Anh nhận lầm người rồi.”
Dứt lời, thiếu niên xoay người, chậm rãi cất bước rời đi.
Tiểu Dịch thần thấy vậy liền vội vã đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay người kia, thiếu niên sắc mặt không đổi gạt cậu ra.
“Đừng tiếp tục theo tôi!”
Thân thể Tiểu Dịch Thần rơi xuống biển, nước biển bắn tung tóe, vây quanh cậu nhưng cậu giãy dụa đứng lên đuổi theo.
“Hữu Hữu!”
Cậu gần như dùng hết sức lực chạy theo đuổi kịp thiếu niên, lách người đến trước mặt người kia, cầm lấy dây chuyền ở cổ, hai viên thạch anh tím ánh vào mắt thiếu niên.
Thiếu niên bị dây chuyền hấp dẫn, trong con ngươi nhen nhóm mấy phần tiêu cự.
“Em thật sự không nhớ sao?”
Tiểu Dịch Thần mở dây chuyền ra, vô cùng đau đớn nói:
“Đây là bùa hộ mệnh em cho anh đó! Lúc trước anh tặng cho em một chiếc lắc tay thạch anh tím, anh cũng có một cái y như đúc! Em nói em rất thích, chưa từng bỏ ra! Em lúc nào cũng đeo nó, dù là rửa tay cũng không chịu bỏ xuống! Vì bảo vệ anh mà không cẩn thận làm vỡ mất nó, em còn đau lòng tự trách, liều mạng cũng phải tìm ra thạch anh tím. Trước khi chia tay em tặng cho anh làm bùa hộ mệnh! Hữu Hữu, em thật sự không nhớ sao? Em thực sự quên rồi sao?”
Thiếu niên im lặng một lúc lâu nhìn dây chuyền của cậu nhưng lại cảm thấy xa lạ, lần thứ hai ngước mắt nhìn cậu nhưng lại dùng thanh âm lạnh lẽo vô tình nói:
“Cút ngay!”
Thiếu niên đột nhiên đẩy Tiểu Dịch Thần ra.
Phía sau thiếu niên bỗng nhiên nổi lên một cơn sóng to gió lớn cao mấy chục mét, phủ lên trên người cậu.
Tiểu Dịch Thần sửng sốt đến nín thở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc