Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1685

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cung Thiếu Ảnh đặt tên cho cậu ấy là “Cung Phạm”.
Alice đưa cậu ấy vào giấc mơ thôi miên, trong giấc mơ cô ấy hướng dẫn từng bước, dẫn dắt cậu ấy tiếp nhận những ký ức hoàn toàn mới.
Cô ta truyền vào đầu cậu ấy, cậu ấy tên là Cung Phạm là cháu cả đời thứ ba của nhà họ Cung.
Cậu ấy từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Cung, càng là người phụ trách kế hoạch trọng tâm “Thiên nhãn”, cũng là một trong những người thừa kế tương lai của Tập Đoàn Cụ Phong.
Cô ta cũng truyền bá sự oán giận đối với nhà họ Mộ.
Hiện giờ, đã đến cấp độ thôi miên cấp năm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau độ thôi miên cấp mười, cậu ấy sẽ hoàn toàn phai nhạt những trí nhớ này.
Cung Thiếu Ảnh hỏi: “Về sau, cậu ấy có nhớ lại những ký ức này không?”
Điểm này ông ta rất quan tâm.
Alice lắc lắc đầu: “Ký ức là vĩnh viễn không thể xóa được, chỉ có thể tiến hành phong tỏa, nhưng mà phong tỏa cấp độ sâu, nếu muốn nhớ lại, e rằng rất khó!”
Trong lòng Cung Thiếu Ảnh từ từ ổn định.
Ông ta cúi đầu, nhìn phía Hữu Hữu khuôn mặt mồ hôi đầm đìa, lại nghe một bên Alice lo lắng nói: “Đứa nhỏ này, ẩn trong đó có hai nhân cách đang tồn tại.”
“Hai nhân cách à?”
“Đúng vậy.”
Alice nói: “Một người có mặt ngây thơ, một người có mặt u ám.”
Hai nhân cách là một cháu người có hai tư tưởng đối lập nhau, hơn nữa tách hai nhân cách ra là một điều rất nghiêm trọng về chướng ngại trong tâm lý.
Nói chung người bình thường trong khoảnh khắc giống nhau, luôn tồn tại hai loại, hoặc nhiều hơn là những lối suy nghĩ tư duy khác.
Bản thân bản tính cháu người đều mang một bộ mặt gian ác.
Mặt gian ác đó thường phụ thuộc rất lớn vào lòng dã tâm và những ***.
Hai nhân cách có ký ức độc lập nhau, thường sẽ không can thiệp vào nhau.
Mà Hữu Hữu tồn tại hai nhân cách.
Điều này làm cho cô ta có chút bất ngờ.
Mặt ngây thơ là bộ mặt thật của cậu ấy, cũng là nhân cách ban đầu.
Và mặt u ám thuộc về những mãng đen tối từ lúc nhỏ của cậu ấy, mưa dầm thấm lâu từ đó phân tách ra nhân cách thứ hai.
Do là nhân cách thứ hai bị nhân cách thứ nhất đè nén lại, nên rất khi bộc phát ra.
Hữu Hữu một lòng muốn bảo hộ Vân Thi Thi, đối với mẹ cậu ấy hoàn toàn không ngờ vực, ỷ lại, quyến luyến, bởi vậy cho tới nay cái mặt lương thiện ngây thơ, từ đầu tới cuối ức chế đè nén nhân cách thứ thứ hai.
Chỉ có trong tình huống đặc biệt, mới có thể tách ra được.
Alice đi vào trong ký ức của Hữu Hữu, phát hiện ra một nhân cách này, đồng thời cũng phát hiện trong nhân cách này có những mảng ký ức đen tối u ám.
Những ký ức này và nhân cách ban đầu không dính dáng tới nhau.
Cho nên sau khi Alice phong tỏa hết những ký ức có liên quan đến Vân Thi Thi, và xóa hết những ký ức của Mộ Nhã Triết cùng Tiểu Dịch Thần và Nguyệt Dao, nhân cách ban đầu cũng nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là nhân cách thứ hai, hoàn toàn chiếm lấy thân thể của cậu ấy.
Alice thản nhiên nói: “Nhân cách ban đầu của cậu ấy, hoàn toàn biến mất rồi.”
Cô ấy có chút phiền muộn, trong giấc mơ, Hữu Hữu giãy dụa rất lợi hại, cô ta không ngừng bố trí cho cậu ấy những giấc mơ tuyệt vọng và thê thảm, đó là để phong tỏa những ký ức đó.
Nhưng mà còn sót lại là một đứa trẻ thân xác trống rỗng giống như cái xác không hồn.
Cung Thiếu Ảnh im lặng không lên tiếng.
Ông ta xoay người, chậm rãi nói: “Về vấn đề tim của nó có phương án ban đầu gì không?”
“Không có.”
Alice nói: “Thiết kế phương án cần thời gian rất lâu, dù sao thì đối với tình trạng của cậu ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ.”
“Nhanh lên!”
“Hiểu rõ.”
Alice trở về trước giường phẫu thuật, tay phải nhẹ nhàng đưa lên trán cậu, mồ hôi tuôn trào, rất nhanh chóng ướt đẫm lòng bàn tay cô ấy.
“Đừng mà…”
Hữu Hữu đột nhiên nắm chặt đấm tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng mà…”
“Đừng!!”
Trong cơn mơ, Hữu Hữu điên cuồng chạy trên biển, liên tục quay đầu xem phía sau, một cậu bé có dung mạo giống cậu đang chậm rãi đi về hướng cậu.
Cậu con trai lạnh lùng nhìn cậu, mặt mũi tuấn mỹ mà kiêu ngạo, đôi mắt lạnh băng, trong vắt.
Cậu ta mặc tuyền một màu đen từ trên xuống dưới, tựa như hòa lẫn vào bóng đêm.
Cậu ta có gương mặt giống cậu như tạc, nhưng gương mặt nhỏ bằng bàn tay, mái tóc đen cứng cáp, ánh mắt thâm sâu, môi mím chặt, sự điềm tĩnh, lạnh lùng hiện lên trong đáy máy, toát ra thần thái băng lãnh.
“Vô dụng thôi.”
Giọng của cậu thiếu niên vận y phục đen trong vắt mà lạnh lùng, hờ hững, giống như tiếng dương cầm buốt giá trên biển, lạnh đến cứa da.
Cậu ta chậm rãi đi trên biển, thong dong nhàn nhã, thờ ơ xung quanh, dù sóng biển đen ngòm đánh vào người, cậu ta cũng chẳng hề biến chuyển.
Dù Hữu Hữu cố sức chạy, cũng không thể bỏ xa cậu ta.
“Cậu trốn không thoát đâu… ”
“Đừng, đừng lại đây… ”
Hữu Hữu chạy như điên về phía trước, dưới chân là một khoảnh biển tối om, xuyên qua làn nước mỏng, tựa như có thể trông thấy biển sâu trùng trùng đang cố nuốt chửng lấy cậu.
Cá mập không ngừng phe phẩy đuôi, bơi qua bơi lại, hết lần này đến lần khác ngoác cái miệng rộng hoác, lộ ra một bồn máu tươi to tướng.
Hữu Hữu dụi mắt, đạp lên nước biển, hướng về mặt biển phẳng lặng cách đó không xa.
“Cứu tôi với… ”
“Cứu cứu… cứu cứu tôi… ”
Hữu Hữu liên tục quay đầu lại nhìn, thấy cậu thiếu niên kia cứ càng lúc càng đến gần, cậu kinh sợ hét lên một tiếng, giang chân ra chạy tiếp, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, mà không, chỉ trong một nháy mắt kinh hoàng, thân ảnh của cậu thiên niên kia bay vụt đến, xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu bất ngờ, không kịp phòng bị, liền bị cậu ta đánh vào người.
Theo đà quán tính, Hữu Hữu bị một lực mạnh thụi vào, thân mình ngã ra sau.
Cậu thiếu niên áo đen nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu đến trước mặt, chộp lấy vai cậu.
Hữu Hữu cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo cậu ta.
Một gương mặt trắng nõn, đôi mắt sâu, đen óng như ngọc, ẩn hiện màu đỏ tươi, mũi cao thẳng tắp, khuôn miệng lạnh lùng, cậu ta cười, lộ ra hàm răng trắng.
“Muốn đi đâu hả nhóc?”
Hữu Hữu cảnh giác hỏi: “Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai?”
Cậu thiếu niên ngoẹo đầu sang bên, giọng trong trẻo nhưng giá buốt như sương: “Tôi chính là cậu.”
“Cậu nói dối!”
Hữu Hữu lắc đầu: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi chịu đựng cậu đủ rồi.”
Thiếu niên áo đen lạnh lùng nở nụ cười ngạo nghễ: “Hữu Hữu, từ nay trở đi, hãy để tôi thay thế cậu, còn cậu, không đáng tồn tại.”
“Cái gì… ”
Thiếu niên áo đen nắm chặt lấy vai cậu, ôm cậu vào lòng thật sâu, những tưởng như muốn nhập cậu vào thịt da mình!
“Chúng ta hòa thành một thể, để cho tôi thay thế cậu.”
Hữu Hữu giãy giụa không thôi, nhưng sức lực quá chênh lệch, cậu chỉ cảm thấy thân thể mình từ từ hóa thành làn khói nhẹ tênh, dần hòa hợp vào thân thể của cậu thiếu niên áo đen.
“Đừng!”
Hai mắt Hữu Hữu nhòa lệ: “Đừng… đừng mà… ”
“Đừng sợ.”
Tiếng cười của cậu thiếu niên áo đen trong trẻo nhưng lạnh lẽo, đỡ lấy phần gáy của cậu, nhẹ cúi đầu, mắt hé mở, lộ ra vẻ sắc sảo: “Sau này, tôi chính là cậu, còn cậu sẽ biến mất mãi mãi.”
“Đừng… ”

“Hữu Hữu!”
Vân Thi Thi cả kinh bật dậy khỏi giường, tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn quanh tứ phía, trong phòng ngủ tối om, Tiểu Dịch Thần đang ngủ bên cạnh cô, mày hơi nhíu lại nhưng không thức giấc.
Cô lúc này mới nhận ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
“Hữu Hữu… Hữu Hữu… ”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc