Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1679

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong đó có vài người đã không còn lương tri nữa, không đáng cứu.
Thế nhưng đối mặt với đứa trẻ vô tội, Hữu Hữu không hiểu vì sao lại nhớ đến mẹ, nếu đổi lại là mẹ cậu thì dù có phải hi sinh chính mình cũng hy vọng bảo toàn cậu thôi!
Nghĩ tới đây cậu không khỏi mềm lòng.
Người phụ nữ tiếp tục cầu xin nói:
“Cầu xin các người! Trẻ nhỏ vô tội!”
Hữu Hữu im lặng một lúc lâu giống như đang xem xét, cuối cùng khẽ nói:
“Đưa bé gái này tới máy bay.”
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, lập tức đưa đứa bé cho các cậu, cảm ơn rối rít.
Hữu Hữu leo lên máy bay, lính đánh thuê đem Dieter Rees áp giải vào khoang, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn còn sót lại một cái va li.
Lão già này, dù là chạy thoát thân cũng không quên mang tiền theo.
Máy bay chậm rãi khởi động, cánh quạt xé gió, chậm rãi lên cao.
Mãi đến khi lên cao Hữu Hữu quan sát du thuyền mới phát hiện một chiếc du thuyền to lớn đã gãy vỡ từng tầng, tan rã rời rạc.
Giống như Tiểu Dịch Thần nói, chiếc du thuyền này va vào đá ngầm, đại khái là đá ngầm quá cứng, phá vỡ bụng thuyền, đáy thuyền nứt ra một lỗ lớn.
Nước biển cuồn cuộn chảy vào thông qua lỗ thủng, tràn vào khoang tàu, hai tầng dưới có lẽ đã bị nước biển nhấn chìm.
Thân thuyền rất dài, sức nổi bị ảnh hưởng, không ngừng chìm xuống, trung tâm cũng vì trọng lực không cân đối mà gãy ra.
Hữu Hữu ngồi ở trên du thuyền, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nếu thuộc hạ của cậu đến chậm thì chẳng bao lâu sau du thuyền liền hoàn toàn chìm xuống biển.
Nhưng chuyện này không phải kinh khủng nhất.
Kinh khủng nhất, không gì bằng đoàn người tuyệt vọng trên thuyền.
Đối mặt với cái ૮ɦếƭ thì bản tính bên trong… bản năng ích kỷ nhất liền bộc lộ không nghi ngờ!
Có thể bọn họ không chờ được đến lúc du thuyền chìm đã bị những người khác điên cuồng dẫm đạp mà ૮ɦếƭ.
Hữu Hữu trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng, thế nhưng phía sau lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam giới.
“Ha ha ha!”
Hữu Hữu bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Dieter Rees chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào rồi!
Lão già này, nếu không phải tin chắc hắn bị trói đến chặt chẽ thì cậu đã thật sự căng thẳng.
Rõ ràng bây giờ… người bị động nhất là hắn, hắn làm sao còn có thể cười được?
Hữu Hữu lạnh lùng chất vấn:
“Ông cười cái gì?”
Dieter Rees nở nụ cười, lộ ra hàm răng u ám.
“Cười cậu ngây thơ. Thế nào, cậu cho rằng như vậy liền thật sự an toàn không lo sao?”
Ngây thơ?
Đến tột cùng là ai ngây thơ.
Hữu Hữu không thay đổi sắc mặt hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời với hắn.
Dieter Rees lại truy hỏi:
“Tại sao cậu không để tôi lại trên du thuyền? Tôi nghĩ cậu không tốt bụng đến nỗi muốn cứu tôi! Cậu cũng đừng nói rằng cậu không nỡ để tôi ૮ɦếƭ!”
Hữu Hữu nói:
“Lưu lại mạng chó cho ông bởi vì giữa chúng ta còn có món nợ phải tính cho rõ ràng!”
“Tính sổ?”
Dieter Rees “ồ” một tiếng, có vẻ hơi hiếu kỳ.
“Cậu muốn cùng tôi tính món nợ nào?”
“Món nợ của mẹ, của Tiểu Dịch Thần, còn có món nợ của tôi và ông! Những thứ này, dù sao cũng nên tính rõ ràng!”
“Đúng lúc tôi cũng có món nợ muốn tính với cậu đây! Có điều, chỉ sợ là không có cơ hội này!”
“Có ý gì…”
Lời Hữu Hữu còn chưa dứt đã thấy Dieter Rees cử động miệng, cậu trợn to hai mắt nhìn thấy hắn ta nhếch miệng, khóe miệng để lộ ra một vật gì đó đen sì.
Xem ra là một khối nhựa, lại không phải khối nhựa bình thường như vậy!
Hắn dường như đã sớm đem vật này ngậm trong miệng, khảm nạm ở giữa kẽ răng.
Hữu Hữu định thần lại, là máy móc loại nhỏ.
Cậu theo bản năng giơ tay lên bảo vệ con mắt, nhưng vật này dường như không giống suy nghĩ của cậu rằng bên trong có ám khí.
Dieter Rees cắn vật này, cố sức một hồi thì ngay sau đó nghe được âm thanh “tích” kéo dài.
Trên người hắn truyền đến âm thanh điện tử “tích, tích, tích”.
“Âm thanh gì?”
Hữu Hữu sai người, nói:
“Đi xem xem! Trên người hắn có đồ vật gì đó đang kêu!”
“Vâng!”
Lính đánh thuê đi lên phía trước, Dieter Rees nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng ẩn chứa nụ cười đắc ý mà lãnh huyết, tựa như mang theo một loại tình thế bắt buộc!
“Thành thật một chút!”
Người đàn ông cho hắn một đấm, theo quán tính thì thứ ngậm trong miệng hắn cũng rơi xuống đất. Người đàn ông nhặt lên xem một chút, ánh mắt kinh hãi, đột nhiên đạp Dieter Rees ngã ra trên đất, xốc áo hắn lên, đúng như dự đoán liền thấy trên eo hắn có một cái hộp nhỏ.
Người đàn ông mở hộp ra lại thấy một loại bom hẹn giờ nhỏ!
Bom đã bắt đầu đếm ngược, 60 giây, vô cùng gấp gáp!
Hữu Hữu cũng nhìn thấy quả bom kia trên người hắn, nhanh chóng đứng lên đi tới bên người Dieter Rees, sợ hãi trợn to hai mắt!
“Ông!”
“Ha ha ha!”
Dieter Rees điên cuồng cười lớn, hắn đã định trước cho mình một con đường ૮ɦếƭ rồi!
Mặc dù Hữu Hữu lưu lại tính mạng cho hắn nhưng nhất định khiến hắn sống không bằng ૮ɦếƭ!
Hắn đã sớm dự liệu như vậy, bom trên người là lối thoát cuối cùng của hắn!
Dieter Rees nhếch môi, cười châm biếm vì đạt được mục đích mà liều lĩnh.
“Ha ha ha! Sớm muộn gì đều là một con đường ૮ɦếƭ cùng với sống không bằng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ trong tay cậu không bằng cậu theo tôi xuống địa ngục luôn đi, thế nào?”
Hữu Hữu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lính đánh thuê ngồi xổm xuống nghiên cứu bom, Dieter Rees lại có vẻ vô cùng bình thản, lạnh lùng nói:
“Tôi khuyên cậu không nên lộn xộn, loại bom này một khi kích hoạt, nổ tung chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Các người không cần lãng phí thời gian! Chôn cùng ta đi!”
“Ông nằm mơ!”
Hữu Hữu lập tức nói:
“Mở cửa khoang, đem hắn ném xuống biển!”
Lính đánh thuê gật đầu, ngồi xổm xuống, lưu loát loại bỏ dây khoá trên người hắn.
Lúc lên máy bay, vì chắc chắn mà Hữu Hữu sai người đem hắn trói vào trên giá, giờ đây dây khóa tầng tầng, muốn mở ra còn cần phải mất một chút thời gian.
Dieter Rees cười đến là đắc ý:
“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đợi các người cởi trói xong, ném ta xuống biển, các người cũng không thoát khỏi cái ૮ɦếƭ!”
“Câm miệng!”
“Chớ xem thường loại bom nhỏ bé này, uy lực của nó có thể làm cho cậu mở mang tầm mắt!”
Hữu Hữu nghiến răng nghiến lợi túm chặt cổ áo hắn.
“Ông đừng hòng thực hiện được!”
“Chỉ còn 30 giây! Bom lập tức muốn nổ tung! Không còn kịp!”
Người lính đánh thuê quyết định thật nhanh, hiểu rõ rằng nếu tiêu tốn thời gian mở xiềng xích thì đến lúc bọn họ thật sự phải chôn cùng Dieter Rees!
Người đàn ông mở cửa khoang, phóng tầm mắt tới vùng biển, xoay người cùng Hữu Hữu nhìn nhau.
Hữu Hữu lập tức rõ ràng người kia muốn làm gì.
“Anh điên rồi sao?”
“Cấp trên, tôi rất tỉnh táo!”
“Anh rất rõ ràng, độ cao này từ trên máy bay nhảy xuống không nghi ngờ gì là nhảy từ mười mấy tầng lầu xuống đất!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc