Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1677

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Con có cách.”
Hữu Hữu nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Có điều, mẹ nhất định phải hứa là sẽ ngoan ngoãn trốn trong này, không được đi đâu cả!”
“Con định làm gì?”
“Không kịp giải thích cho mẹ hiểu đâu, chốc nữa là mẹ sẽ rõ ngay thôi!”
Hữu Hữu nói xong, liền xoay người bỏ đi.
Vân Thi Thi ngồi đó, lòng lo lắng khôn nguôi.
Mấy tên thuộc hạ của Dieter Rees vây lấy Tiểu Dịch Thần. Nghe theo lời lão ta, chúng đều nhắm vào chỗ bị thương của Tiểu Dịch Thần mà tấn công, Vân Thi Thi nhìn mà đau xót vô cùng.
Tiểu Dịch Thần biết rõ ý đồ của bọn này nên phòng bị rất kỹ lưỡng.
Vân Thi Thi định chạy ra che chở cho con, nhưng nhớ đến lời của Hữu Hữu liền không dám làm liều nữa. Cô cũng sợ bản thân chẳng những không giúp được con mà còn trở thành gán***, khiến nó càng thêm rối rắm.
S***g gươm là vật vô tri không có mắt nên cô cũng hiểu là không nên hành động tùy tiện.
Vân Thi Thi đang trốn trong góc thì bỗng thấy Dieter Rees chống gậy đi về phía boong tàu khởi động thứ gì đó. Có vẻ như lão ta đang định trốn lên tàu cứu sinh.
Tiểu Dịch Thần trông thấy, lo rằng lão sẽ thừa dịp mà bỏ chạy, liền vội đấm gãy tay một tên lính, ném thanh đao trong tay tên đó về phía Vân Thi Thi: “Mẹ, đừng để lão thoát!”
“Ừ!”
Vân Thi Thi gật đầu, cầm lấy thanh đao rồi lao theo Dieter Rees. Cô đứng sau lưng hắn, giương đao định chém một nhát vào lưng lão.
Phản ứng của Dieter Rees xem ra vẫn còn nhạy bén, nghe được tiếng động ở sau lưng liền lập tức xoay người để tránh nhát đao của Vân Thi Thi.
Nhưng vì tránh quá vội mà lão trượt chân và bị ngã, thế là không kịp đến chỗ thuyền cứu sinh nữa.
Vân Thi Thi lần nữa giương đao lên, nhưng chưa kịp chém xuống thì tên Dieter Rees đã đá một cước thật mạnh vào đầu gối cô!
“Rắc”, âm thanh nghe như thể là tiếng khớp bị trật, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Vân Thi Thi. Cô quỵ xuống sàn, nhưng trông thấy Dieter Rees định xông đến ςướק thanh đao trong tay mình, cô liền nhanh nhảu ném nó xuống biển.
Thay vì bị hắn ςướק mất VK, chi bằng vứt xuống biển!
Cô không quen dùng đao kiếm, nên để lại càng dễ khiến bản thân bị thương hơn!
Nhưng điều mà Dieter Rees không ngờ nhất, chính là trong quá trình quay bộ phim “Cực Hạn Thanh Xuân”, tổ đạo diễn đã cố tình mời thầy về dạy Vân Thi Thi võ thuật để phục vụ cho các cảnh đấm đá trên phim!
Dieter Rees hùng hổ lao đến, nào ngờ Vân Thi Thi thoắt cái đã tránh được, còn lật ngược cánh tay của hắn ra sau, và rồi “Rắc”, tiếng khớp xương bị gãy vang lên rõ mồn một!
Dieter Rees từ nãy giờ đã gào hét đến độ khàn cả giọng, nên lúc này dù đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh cũng không còn sức mà kêu khóc nữa. Lão căm phẫn quay ra sau nhìn Vân Thi Thi, cô liền tung một nắm đấm thẳng vào bộ mặt xấu xa của lão!
Trên tay cô có đeo một chiếc nhẫn giá trị và vốn sắp được mang đi đấu giá.
Viên kim cương một cara đính trên nhẫn cứng cáp hơn mọi loại đá quý đã theo cú đấm của Vân Thi Thi mà đâm thẳng vào mắt của Dieter Rees.
Lão đau đớn đến độ cả người run lẩy bẩy, chỉ đành buông cô ra, ôm lấy mặt lăn lộn trên đất.
Cô cố hết sức đứng dậy, sau đó xé rách váy của mình. Nhân lúc Dieter Rees chưa có sức lực phản kháng, cô dùng mảnh vải vừa xé ra buộc chặt hai tay hắn lại.
Vân Thi Thi đứng dậy rồi quay lại tìm kiếm Tiểu Dịch Thần. Cậu đang dần kiệt sức, sắc mặt đã trở nên mệt mỏi.
Vân Thi Thi đứng dậy rồi quay lại tìm kiếm Tiểu Dịch Thần. Cậu đang dần kiệt sức, sắc mặt đã trở nên mệt mỏi.
"Dịch Thần!"
Cô vội chạy sang đó, nhưng chưa kịp di chuyển thì đã nghe từ trên boong tàu vang đến tiếng bước chân. Hình như là có rất nhiều người đang đến đây!
Tất cả mọi người đều đứng im, nghe theo tiếng bước chân. Người xuất hiện đầu tiên là Hữu Hữu, theo sau cậu là cả một toán người. Cậu la lên: “Mẹ, mau thả thuyền cứu sinh! Mau lên!”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy liền vội bước đến phụ giúp.
Vân Thi Thi cuối cùng cũng hiểu Hữu Hữu đi đâu.
Cậu nhất định là sợ Tiểu Dịch Thần không đánh lại đám người này, nên mới chạy đến sảnh tiệc nói với đám khách mời là nếu đến đây giúp đỡ thì có thể dùng thuyền cứu sinh rời khỏi đây.
Đám khách khứa này tham sống đến vậy, tất nhiên sẽ theo Hữu Hữu đến đây ngay.
Cả đoàn người đều tập trung ở đây, khiến cho sàn tàu chao đảo.
Nhưng như vậy thì tình hình sẽ càng trở nên rối loạn.
Hơn nữa giờ Dieter Rees đã bị trói, không còn ai đứng ra chỉ huy. Tất cả mọi người đều chỉ muốn sống, cho nên đều tự tung tự tác, khiến cho mọi chuyện lung tung cả lên.
Vân Thi Thi cố gắng tìm cơ quan để thả thuyền cứu sinh, nhưng cô có nhanh nhẹn đến mấy cũng không địch lại được đám người ham sống sợ ૮ɦếƭ đang gào thét điên loạn kia.
Bọn họ xông về phía tàu cứu trợ như cơn vũ bão, cứ như muốn chôn vùi Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần trong biển người.
Vân Thi Thi cắn răng lao vào trong biển người, thấy Tiểu Dịch Thần đã bị xô ngã dưới sàn. Sợ cậu bị thương, cô liền ôm lấy con, dùng cơ thể mình che chắn cho cậu, không để đám người điên kia khiến cậu bị thương.
Hữu Hữu thấy cảnh này, vô cùng đau lòng. Cậu cũng vội chạy đến che chắn tấm lưng của Vân Thi Thi. Đám đông xô đẩy nhau vô cùng *** nhưng Hữu Hữu nhất quyết không buông tay!
“Rầm rầm!”
Do có quà nhiều người tập trung ở đầu tàu, khiến cho trọng lực bị dồn hẳn sang một bên. Chỉ trong chốc lát, chiếc du thuyền do bị nghiêng quá độ mà bắt đầu có dấu hiệu vỡ đôi!
Chiếc tàu lắc lư dữ dội, nhiều người không kịp tìm chỗ bám víu nên bị ngã xuống biển, một số khác bị va vào thành tàu, máu đổ khắp nơi.
Vân Thi Thi ôm chặt lấy Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu thì ôm lấy cô. Ba mẹ con cuộn mình trong góc, Vân Thi Thi phải dùng hết sức bình sinh mới giữ được trọng tâm để không bị ngã.
Đúng lúc này thì từ trên không trung vang lên tiếng cánh quạt bay.
“Phạch phạch phạch…”
Bầu trời đêm bỗng sáng bừng nhờ ánh đèn từ trực thăng, không gian đang tối đen như mực bỗng trông rõ như ban ngày.
Mọi người đều hướng ánh nhìn lên trời.
Cửa phi cơ bật ra, một sợi thang cuốn được thả xuống, một toán lính mặc binh phục thành thục leo xuống theo dây thang rồi đứng thành hàng ở trên boong tàu. Người nào cũng cầm S***g trên tay.
Tiếng S***g vang lên như pháo nổ.
Chỉ chớp mắt mà người ૮ɦếƭ như rạ.
Vân Thi Thi không biết những người lính này từ đâu đến, nhưng thấy họ *** không ghê tay nên cứ đinh ninh họ là người của Dieter Rees. Cô ôm chặt lấy Tiểu Dịch Thần vào lòng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Hữu Hữu thấy trên phục trang của những người lính này có ký hiệu thì gương mặt lập tức trở nên rạng rỡ. Cậu cười rồi đứng dậy đi về phía họ.
Vân Thi Thi vội níu lấy Hữu Hữu: “Hữu Hữu, con… con làm gì vậy?”
"Mẹ đừng sợ."
Hữu Hữu cười, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, đây đều là người của con.”
Cái gì…
Vân Thi Thi sững người rồi nhìn những người đang đứng phía sau Hữu Hữu, đó là những binh lính vô cùng tinh anh. Bỗng dưng, đầu óc cô cảm thấy trống rỗng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc