Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1676

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Có một số người may mắn, cho dù là hồi hộp, nhưng cũng đúng lúc nắm được lan can, có một số người hoảng hốt lo sợ, căn bản là không biết phản ứng, ***ng vào lan can, lập tức xoay người ngã vào trong biển.
“A…!”
Trong đám người phát ra một tiếng thét chói tai, nhìn thấy có người ngã xuống biển, lại càng lo lắng hơn.
Tiểu Dịch Thần nắm chặt lấy tay của Hữu Hữu, tìm kiếm về hướng ít người.
Hữu Hữu lại rất bình tĩnh, Tiểu Dịch Thần cũng thế.
Bọn họ đều tự hiểu rằng, lúc này, cái quan trọng nhất là sự bình tĩnh, nếu như hỗn loạn mất bình tĩnh, thì cái gì cũng không làm được.
Hai cái tay mũm mỉm nhỏ nắm chặt lấy nhau, xuyên qua trong dòng người đó, chỉ đến khi rời khỏi phạm vi phòng yến tiếc, thì người mới thưa thớt lại.
Không ít thủy thủ hướng về khoang điều khiển chạy qua đó, khoảng cách với khoang điều khiển gần lại rồi, bỗng nhiên, trong một ngõ ngách vọng đến âm thanh của Vân Thi Thi.
“Hữu Hữu! Tiểu Dịch Thần!”
Hữu Hữu nghe thấy trước tiên, Tiểu Dịch Thần cũng nghe thấy, hai người cùng nhau dừng lại bước chân, hướng theo âm thanh nhìn qua, liền thấy Vân Thi Thi hướng về phía họ chạy tới, ôm họ thật chặt, nhìn lên nhìn xuống, đều thấy trên người của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần có những vết thương mức độ không giống nhau.
Trên mặt của Hữu Hữu có dấu vết bầm tím, nhất là thấy vùng bụng của Tiểu Dịch Thần có vết máu, hơi thở dừng lại một lúc!
“Tiểu Dịch Thần, con bị thương à!”
Tiểu Dịch Thần an ủi cô ấy nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, vết máu này không phải là của con!”
Cậu ấy cố ý nói dối cô ấy, vì muốn trấn an cô ấy, không muốn cô ấy lo lắng, nhất là vào thời khắc này.
Hữu Hữu thắc mắc nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây? Tiểu Dịch Thần nói mẹ ở khoang điều khiển…”
“Mẹ…”
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nghi ngờ hỏi: “Thuyền trưởng đã ૮ɦếƭ rồi à?”
“Ừ... ừ…”
Vân Thi Thi có chút áy náy gật đầu và nói: “Trên người ông ấy bị mẹ đâm một đao, không biết có phải là đâm trúng động mạch chủ không nên máu chảy không ngừng, chảy rất nhiều máu, và ngất đi rồi, đã không còn dấu hiệu của sự sống… Mẹ không nên xuống tay nặng như vậy…”
“Có phải ông ta muốn giết mẹ không?” Tiểu Dịch Thần hiển thị ánh mắt nguy hiểm.
“Phải…”
“Nếu là như vậy, mẹ, mẹ cũng không cần tự trách bản thân, hắn đáng phải ૮ɦếƭ.”
Dừng một chút, Tiểu Dịch Thần lại nói: “Con nghi ngờ, con tàu hiện giờ va phải đá ngầm, đáy thuyền rách một lỗ hổng lớn, phía dưới đã ngập nước rồi, đã xảy ra nghiêng tàu nhẹ rồi, con e rằng, tàu không lâu sẽ bị lật đó…”
“Lật tàu…”
Vân Thi Thi hít một luồng khí lạnh: “Làm sao bây giờ...”
Tiểu Dịch Thần nói: “Chúng ta đi tìm thuyền cứu nạn, sau đó, rời khỏi nơi này! Mẹ, đừng sợ, còn có thời gian, còn kịp!”
“Thuyền cứu nạn ở đâu?”
“Thông thường là treo ở phía dưới hai bên trái và phải, dọc đường con đến cũng không phát hiện, lập tức đến đuôi thuyền xem sao!”
“Được!”
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Hữu Hữu bỗng nhiên kéo Tiểu Dịch Thần lại, người sau thắc mắc không hiểu xoay đầu lại, khó hiểu và hỏi: “Làm sao vậy?”
“Khoang khách quý của Dieter Rees ở chính giữa.”
“Đúng vậy…”
“Như vậy, làm sao ông ta có thể để thuyền cứu nạn xa khoang giữa như vậy để mà để ở cuối khoang tàu được?” Hữu Hữu nghi ngờ nheo lại đôi mắt.
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, lập tức như ở trong mộng mới tỉnh!
“Khoảng cách của thuyền cứu nạn hẳn là không xa khoang khách quý!”
Tiểu Dịch Thần nắm chặt tay của Vân Thi Thi cùng Hữu Hữu nói: “Đi, chúng ta trở về!”
Ba mẹ con cùng nhau xuyên qua một đám người hỗn độn, lúc đến gần khoang khách quý, nhìn thấy Dieter Rees được thuộc hạ vây quanh, đi đến hướng phía phải của con tàu.
Có thể là sau khi họ rời đi, mấy tên thuộc hạ chạy tới, cởi trói cho hắn ta.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy tên thuộc hạ mới dám chạy lại nới lỏng dây trói.
Có lẽ đoán biết được du thuyền gặp sự cố va phải đá ngầm nên sắp chìm, Dieter Rees đã chỉ huy cấp dưới đưa thuyền cứu sinh đến giúp đỡ.
Hắn bị Hữu Hữu dùng bình hoa đập một cú đau điếng vào đầu, nên dù nay đã tỉnh lại thì ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, đến mức thỉnh thoảng nhìn hơi đần độn, không được tỉnh táo.
Nghe tiếng bước chân vọng đến từ boong tàu, Dieter Rees liền quay đầu lại nhìn. Vừa trông thấy Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, lão đã sợ đến mức cả người chao đảo, ngã quỵ xuống đất.
Lão đặc biệt hoảng loạn khi trông thấy Tiểu Dịch Thần, không ngừng lùi về phía sau, run rẩy chỉ tay về hướng cậu, khan giọng mà nói: “Giết chúng! Không được để chúng sống sót, giết chúng…”
Hữu Hữu thở dài khi thấy Dieter Rees đã hoàn toàn trở nên điên dại. Có lẽ lão giờ đã hiểu ra năng lực của Tiểu Dịch Thần quả thực không đơn giản, nên mới không từ thủ đoạn mà muốn ra tay *** diệt khẩu.
Nhưng mà…
Tiểu Dịch Thần hiện đang bị thương, phần bụng vẫn còn đang được băng bó do bị Dieter Rees dùng ám khí. Nếu anh ấy khỏe khoắn lành lặn thì việc đối phó với mấy tên lính này sẽ chẳng thành vấn đề. Nhưng mà, hiện Tiểu Dịch Thần còn đang bị thương, nếu đối phương giở trò tập kích thì Tiểu Dịch Thần chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy mà Tiểu Dịch Thần lại không hề tỏ ra lo sợ, cậu bước lên che chắn cho Hữu Hữu và Vân Thi Thi, lạnh lùng nói: “Các người dám bước lên một bước xem, tôi thề sẽ không để các người ૮ɦếƭ một cách yên ổn!”
Cho dù có liều mạng thì Tiểu Dịch Thần cũng phải bảo vệ mẹ và Hữu Hữu.
Mấy tên thuộc hạ của Dieter Rees vốn định xông lên, nhưng nghe xong lời đe dọa của Tiểu Dịch Thần thì liền trở nên do dự.
Trên người bọn chúng hiện không có S***g, nhưng dù là có đi chăng nữa thì cũng không ai dám tùy tiện xông lên thí mạng.
Nếu có S***g trong tay thì may ra chúng còn tự tin một tí.
Nhưng giờ tay không tấc sắt, đánh tay đôi thì chúng không thể nắm chắc phần thắng được.
Trong số những tên này có không ít đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Tiểu Dịch Thần.
Thật không thể tưởng tượng được một đứa trẻ nhỏ nhắn thế này mà lại mạnh đến đáng sợ!
Trước mặt chúng là một đứa bé tám tuổi, nhưng ánh mắt của nó sắc lạnh, cả người toát lên sát khí. Tiểu Dịch Thần tuy hình hài nhỏ bé nhưng khí thế hừng hực, vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế này, cho dù là chiến sĩ trưởng thành đã chinh chiến nhiều năm cũng chưa chắc đã có được!
Khí thế này không đến từ võ nghệ cao cường, mà là từ ý chí muốn bảo vệ người thân của Tiểu Dịch Thần!
Lòng cậu chỉ muốn bảo vệ người thân, nên dù nom nhỏ bé, nhưng trong khoảnh khắc lại tỏa ra sát khí rùng mình!
“Bọn mày còn đứng trơ ra đó làm gì?”
Dieter Rees la lên: “Mau xông lên cho tao! Lên! Bọn mày sợ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa à? Nó đang bị thương rồi, tao đã đâm một nhát vào bụng nó rồi!”
Ngừng một chút, Dieter Rees nghiến răng nghiến lợi nói: “Tấn công chỗ bị thương của nó đi!”
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi do dự xông về phía của Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần đẩy Hữu Hữu ra một góc rồi nói: “Bảo vệ mẹ cho tốt vào!”
Hữu Hữu gật đầu rồi kéo tay Vân Thi Thi trốn vào một góc.
Vân Thi Thi lo lắng cho Tiểu Dịch Thần, cậu ấy đang bị thương, còn bị công kích. Nhưng Hữu Hữu giữ chặt lấy cô, nói: “Mẹ đừng xông lên, chỉ làm anh ấy rối hơn thôi!”
“Nhưng… chúng ta đâu thể trơ mắt nhìn…”
“Con có cách.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc