Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1675

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô ấy nâng lên S***g lục, nhắm ngay hắn, thủy thủ ngoài cửa nhìn thấy cô ấy có S***g, theo bản năng giơ hai tay lên, giải thích nói: “Tôi… Tôi chỉ là… Tôi chỉ là tới xem tình hình thôi! Hy vọng cô biết rằng, nếu con tàu này gặp nguy hiểm, chúng ta đều phải mất mạng!”
“Tôi biết!”
Vân Thi Thi nuốt nước bọt lo lắng nói: “Tôi sẽ thả anh vào, nhưng mà, anh không được uy hiếp đến tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Thủy thủ cũng hoảng sợ gật đầu.
Vân Thi Thi dùng súng nhắm ngay hắn, một bên tay giơ ra mở cửa, nhưng mà lúc này mới ý thức được, cửa là được khóa từ bên ngoài.
Phó thuyền nhìn thấy cửa là được khóa từ bên ngoài, lập tức phản ứng lại, từ trên người lấy ra một chuỗi các chìa khóa, so sánh đối chiếu để tìm được cái chìa khóa, cắm vào, cắm trúng ổ khóa rồi.
Từ đầu tới cuối, Vân Thi Thi cảnh giác dùng súng nhắm vào hắn.
Cửa vừa mới mở ra, thủy thủ đó liền hướng đến cô ấy nhào tới, Vân Thi Thi không chuẩn bị kịp bị bổ nhào té xuống đất, vừa muốn nổ S***g, người đàn ông đấm một cái vào góc miệng của cô ấy, “Bùng” một tiếng, không có gì phòng thủ, cô ấy đau đến nỗi co lấy người lại, vẫn ôm khư khư cây S***g lục, không cho hắn ςướק đoạt.
Thủy thủ từ thắt lưng rút ra dao đeo, nắm chặt cán dao, mới vừa giơ tay lên, bỗng nhiên…
Thân tàu phát ra một tiếng "Chít két" rất lớn và chói tay, rung chuyển mãnh liệt!
Cả khoang thuyền, đều giống như đất rung núi chuyển!
Vân Thi Thi giật nẩy mình một cái, chỉ cảm thấy toàn thân con tàu, đều đang rung chuyển, giống như long trời lở đất vậy!
Sao lại thế này!?
Con tim của Vân Thi Thi bị cuốn vào trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Sự rung chuyển lớn như vậy, làm cho người đàn ông hồi nãy chuẩn bị giơ mũi dao hướng vào *** cô ấy mà đâm vào, dẫn đến lệch hướng, đâm trúng kế bên sàn tàu của cô ấy.
Mũi dao hung bạo đâm vào, vào sâu trong sàn tàu, cộng thêm trọng tâm con người không vững, trong lúc nhất thời khó có thể rút ra.
Vân Thi Thi phản ứng lại, thừa lúc thời cơ này, dùng sức cố gắng đạp mạnh hắn ra, cô ấy lúc nãy vẫn cầm chắc cây S***g lục, nhưng mà vẫn chưa nhắm được mục tiêu, thì lại một tiếng rung chuyển lớn hơn nữa, “Đùng đoàng” một tiếng, nhìn xuyên qua sàn tàu, cô ấy dường như nghe được từ phía dưới con thuyền truyền đến một âm thanh kêu réo cực kỳ chói tai, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo!
Người thủy thủ đó cũng không quan tâm đến cô ấy nữa, vội vàng trèo lên phía trước màn hình, hô to không ổn!
“Shit!”
Hắn mắng một tiếng, tập trung giải cứu.
Vân Thi Thi không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang lúc một đầu mơ hồ, chỉ nghe là một tiếng chói tai vang lên, thân tàu lại phát sinh rung chuyển, rung chuyển lần này so với hai lần trước, không rung mạnh khác thường, chốc lát, cả khoang điều khiển chìm vào bóng tối.
Hệ thống mạch điện bị tác động mạnh, làm cho cả khoang tàu đều chìm trong một mảng tối tăm!
Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu đang trên đường chạy đến, gặp sự rung chuyển mạnh như vậy, khoang tàu cứ rung chuyển lần này sang lần khác, Hữu Hữu suýt nữa đứng không vững, Tiểu Dịch Thần lập tức đưa tay vững vàng đỡ lấy.
“Sao lại thế này?”
Hữu Hữu lo lắng nhìn xung quanh bốn phía, dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương như vậy, sóng biển mãnh liệt, không ngừng đánh vào thân tàu.
Tiểu Dịch Thần đi đến lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy sóng biển khác thường, nhíu mày lại, có chút kinh hãi nói: “Sợ là va phải đá ngầm rồi.”
“Va phải đá ngầm ư?”
“Ừ.”
“Có nghiêm trọng không?” Hữu Hữu không hiểu những điều này, tò mò hỏi cậu ấy.
Cậu ta đột nhiên phát hiện, thì ra những thứ mà cậu ta biết đều không phải là toàn bộ, và cũng đột nhiên phát hiện, có nhiều lúc, cậu ta cũng sẽ cần dựa vào Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần thần sắc nghiêm trọng gật đầu, có chút lo lắng nói: “Xem ra tình hình này, nhất định là rất nghiêm trọng rồi.”
Thuyền bè mà vô ý ***ng phải đá ngầm, việc này có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ.
Biển cả nhìn bề mặt giống như tĩnh lặng, nhưng dưới đáy biển, đôi khi sẽ có đá ngầm, có những lúc ẩn sâu dưới nước hàng chục mét, cần có máy dò mới có thể phát hiện được.
Va phải đá ngầm chia thành đá ngầm mềm và đá ngầm cứng.
Cái thứ nhất lúc va phải, sẽ va vào đáy biển những bùn đất mềm, còn cái sau, lại là va vào những hòn đá ngầm có góc nhọn sắc bén.
Những hòn đá ngầm như vậy, thông thường bén nhọn như đao, tàu thuyền bè lúc đi ngang va phải đá ngầm, giống như bị đao cắt một đường, thông thường dễ dàng bị cắt rách phần bụng.
Sóng biển mãnh liệt như thế, chứng tỏ đá ngầm rất lớn.
Con thuyền di chuyển với tốc độ rất nhanh, với cái tốc độ nhanh như vậy mà va phải đá ngầm, mối nguy hiểm rất là lớn, Tiểu Dịch Thần thấy con tàu đột nhiên dừng lại, liền biết là, cái đáy nhất định là bị cắt rách rồi.
Thân tàu một khi đáy bụng bị rách, đá ngấm cắt xén làm cho kết cấu phía dưới đáy con thuyền cũng bị xé ra, nước sẽ tràn vào.
Nếu là thân tàu vào nước, đến một mức nhất định, sẽ làm cho con tàu lật đổ, chìm xuống…
Tiểu Dịch Thần lo lắng nhìn phía Hữu Hữu: “Anh không xác định được sự việc nghiêm trọng như thế nào, nhưng mà có thể khẳng định, tàu va phải đá ngầm, thân tàu vào nước sẽ ảnh hướng đến hệ thống mạch điện, chứng tỏ đáy tàu bị rách một đường rất là lớn. Phải mau chóng tìm được mẹ, sau đó tìm đến thuyền cứu nạn, dẫn mẹ rời khỏi con tàu này.”
“Ý của anh là, chiếc du thuyền này có thể sẽ chìm bất cứ lúc nào à?”
“Không phải bất cứ lúc nào, nó không thể lập tức chìm được, nhưng…”
Tiểu Dịch Thần sâu lắng nghiêm túc nói từng chữ một: “Thời gian để dành cho chúng ta không còn nhiều!”
Hữu Hữu cũng hồi hộp lên, gật gật đầu, chạy tới hướng khoang điều khiển.
Dọc theo đường đi, thân tàu không ngừng dao động lắc lư.
Phòng yến tiệc vốn dĩ đèn sáng rực rỡ, cũng lập tức chìm vào trong thế giới bóng tối, thành viên trong ban nhạc cũng tò mò đứng lên, âm nhạc dừng lại im bặt, sự im lặng lúc đó, làm cho tất cả mọi người lo lắng không yên.
Sự cố hệ thống đường điện không kịp xử lý, làm cho mọi người đều lâm vào trong sự khủng hoảng!
“Cứu tôi với!”
“Trời ạ, sao lại thế này! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong phòng yến tiệc, quan khách đều lo lắng la hét sợ hãi ầm ĩ, khung cảnh hỗn độn, những tiếng la hét xé tai, tiếng người ồn ào, cùng với âm thanh những dụng cụ đồ ăn không ngừng rớt vỡ, rất nhiều người tranh giành nhau chạy đến phía hướng cửa ra vào!
Ở thời khắc tuyệt vọng nhất, sự ích kỷ của bản năng con người bộc lộ rõ ra hết.
Không ít người tranh trước giành sau, nhưng do ánh sáng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, phòng yến tiệc kiểu thiết kế đóng chặt cửa, cho nên vì không có ánh đèn, giơ tay không thấy năm ngón.
Mọi người theo bản năng chạy về hướng cửa, giống như một đám hoảng sợ chạy như ruồi không đầu.
Trong lúc chen lấn, một số người nữ không chú ý dưới chân bị vướng đồ vật ngã xuống, nghi ngờ là do lúc thân tàu rung chuyển, trọng tâm không vững nên ngã xuống, nhưng cũng không ai chịu đỡ họ, mà là giẫm qua người họ hướng đến cửa mà chạy đi!
Đến lúc quan trọng, sinh mạng nguy kịch, sự an nguy của bản thân còn chưa lo được, ai lại còn lo lắng cho sự sống ૮ɦếƭ của người khác chứ!
Rất nhiều người con gái yếu ớt, bị giẫm đạp như vậy mà ૮ɦếƭ!
Mọi người phá cửa lớn của phòng yến tiệc, hướng lên boong tàu mà chạy lên đó!
Đám đông mãnh liệt, giống như bình thường triều cường dâng nước lên lập tức ập lên boong tàu.
Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu đúng lúc đi qua phòng tiệc yến tiệc, trông thấy nhiều người không ngừng hướng về boong tàu chạy tới, lập tức ôm Hữu Hữu: “Cẩn thận!”
Hữu Hữu bị cậu ấy kéo vào trong lòng ***, ngay sau đó thấy đám đông đen nghìn nghịt chạy ra khỏi phòng yến tiệc, lúc này, thân tàu một lần rung chuyển lở đất, và phát hiện con tàu có chút nghiêng nhẹ.
Vốn dĩ những người hướng lên boong tàu mà chạy, bất thình lình gặp phải tàu nghiêng, bên cạnh không có thứ gì để đỡ lấy, lập tức mất đi trọng tâm, hướng về phía nghiêng mà lảo đảo.
Có một ít người may mắn, cho dù là hồi hộp, nhưng cũng đúng lúc nắm được lan can, may mắn giữ vững trọng tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc