Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1662

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Đương nhiên là vì con đàm phán với lão rồi.”
“Con không có chút lợi thế nào, làm sao mà đàm phán với lão ta chứ?”
“Dieter Rees dĩ nhiên thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lão chưa bao giờ chịu lỗ trong mua bán. Lão sẽ không dễ dàng giết con đâu. Con làm thế cũng là vì muốn kéo dài thời gian.”
Hữu Hữu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con đã liên lạc với cậu, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày mai, cậu sẽ đến kịp.”
“Không thể được!”
Thái độ Mộ Nhã Triết cực kỳ kiên quyết: “Dù có đi, cũng phải là cha đi.”
“Cha à, người Dieter Rees muốn gặp là con! Đây là chuyện ân oán giữa con và lão ta, hiện tại tính mạng của mẹ nằm trong tay lão, cha mà đi cũng chẳng có tác dụng gì.”
Người mà Dieter Rees muốn là cậu, cậu biết rõ điều đó, nếu Mộ Nhã Triết tùy tiện chạy đến, thì chỉ làm lão già xảo quyệt kia tức giận mà thôi!
Nhưng cậu thì khác.
Người Dieter Rees nhắm vào chính là cậu, cậu biết chắc như thế, và cậu cũng tin tưởng Mộ Nhã Triết cùng Cung Kiệt.
Để Mộ Nhã Triết ở lại mục đích là để tiếp ứng cho Cung Kiệt, còn cậu sẽ đi để kéo dài thời gian.
Cơ hội luôn đi cùng nguy hiểm.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Hữu Hữu cong một góc môi, nói: “Đây là mối họa do con gây ra, chỉ trách rằng, lúc trước con không đuổi cùng giết tận! Gây liên lụy đến mẹ. Một khi đã như vậy, chính con sẽ gánh vác trách nhiệm!”
Mộ Nhã Triết ngồi xuống, nắm chặt đôi vai của con trai: “Con muốn cha trơ mắt nhìn con vào chỗ hiểm nguy ư?”
“Chuyện con không chắc chắn, con sẽ không ngu ngốc thực hiện. Cha à, cha còn không hiểu con sao?”
Hữu Hữu ra vẻ thoải mái: “Cha không tin con sao?”
Mộ Nhã Triết trong lúc nhất thời, trầm mặc không nói gì.
Mộ Dịch Thần bỗng mở miệng nói: “Cha à, con đi cùng Hữu Hữu!”
“Không được!”
Hữu Hữu nói: “Anh không thể đi! Anh mà đi là chỉ có chịu ૮ɦếƭ!”
“Hữu Hữu, hai anh em chúng ta, dù có thiếu ai cũng không được. Anh với em cùng đi! Em tin anh đi, anh nhất định bảo vệ được cho em và mẹ!”
“Anh điên rồi sao?!”
Hữu Hữu tức giận nói: “Anh có biết đó là nơi nào hay không? Anh có biết hắn không?! Anh có biết hắn là nhân vật nguy hiểm đến mức nào không? Anh nói thì dễ lắm, nhưng tình huống thực sự có bao nhiêu nguy hiểm, anh có hiểu rõ không?”
“Đương nhiên anh hiểu rõ!”
Mộ Dịch Thần cắt ngang lời em trai, nắm tay em trai, mỉm cười nói: “Cho nên anh mới càng muốn ở bên cạnh em! Chính vì biết rõ rất nguy hiểm nên anh không thể để em đi một mình!”
Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hữu Hữu, mắt tràn ngập vẻ khẩn thiết: “Hữu Hữu, nghe lời anh đi, được không? Nếu không, anh sẽ thấy mình chính là kẻ vô dụng mất!”
Hữu Hữu nhìn anh trai, thấy ánh mắt thực kiên định ấy, cậu không cự tuyệt được nữa!
Thần giao cách cảm giữa anh em song sinh khiến cho cậu càng thấy rõ niềm tin kiên định của Mộ Dịch Thần.
Cậu bỗng nắm chặt lấy tay anh trai, mỉm cười: “Được, chúng ta cùng đi!”
Mộ Dịch Thần vui mừng khôn xiết, thấy Hữu Hữu rốt cục cũng mở miệng, cậu liền gật đầu liên tục!
Hữu Hữu nói với Mộ Nhã Triết: “Cha à, cha hãy cho người đưa tụi con ra cảng, sau đó, nhanh chóng tiếp ứng cho cậu, con cùng Tiểu Dịch Thần chờ hai người đến!”
“Không thể được!”
Mộ Nhã Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha không làm được…”
Nếu đi như thế, sống ૮ɦếƭ không lường nổi, anh không làm được.
Anh không thể để mất ai trong gia đình mình cả.
Bỗng Hữu Hữu ôm lấy vai cha, mắt hoe đỏ nói: “Cha à, xem như con cầu xin cha, có được không?! Lúc này, cha hãy tin tưởng con, tin vào khả năng của hai anh em tụi con!”
Bỗng Hữu Hữu vòng tay ôm lấy vai cha, mắt hoe đỏ nói: “Cha à, xem như con cầu xin cha, có được không?! Lúc này, cha hãy tin tưởng con, tin vào khả năng của hai anh em tụi con!”
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm tay rồi bỗng buông ra, nhẹ nhàng ôm lấy hai cậu con trai vào lòng.
“Chờ cha nhé!”
“Vâng ạ!”

Hai giờ sáng.
Trời khuya, sắc đêm thê lương, mây đen che kín ánh trăng, nhìn là biết sắp đổ mưa to.
Chiếc xe chở Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đến cảng sớm, rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Dịch Thần nắm chặt lấy tay Hữu Hữu, tuyệt không buông ra, hai cậu bé đứng ở cảng, gió đêm thổi rất mạnh, cơn gió biển lạnh căm quét qua đôi má đau rát.
“Hữu Hữu, em biết không? Kì thực, anh không hề ngốc nghếch, có rất nhiều lúc anh hiểu được nhiều lắm. Mấy bài số học đó, không phải là anh không làm được!”
Hữu Hữu giật mình, quay đầu nhìn cậu.
Ký ức vụt qua, cậu vẫn còn nhớ lần gặp đầu tiên của hai anh em, cả hai ngồi ở vòng đu quay cao ngất, đua nhau làm một bài toán số, Dịch Thần lúng túng trước mặt Hữu Hữu, ngơ ngốc giơ Ng'n t ra đếm.
Hữu Hữu cười nhạo cậu không tiếc lời: “Chỉ số thông minh không đủ, phải cao đến đâu mới bù lại được?”
Lúc ban đầu mới gặp, ấn tượng về Tiểu Dịch Thần là một kẻ ngốc.
“4+5+6+7+8+9+10 bằng bao nhiêu? Cho anh mười giây, tính đi!”
Tiểu Dịch Thần còn lập tức giơ hết ngón này đến ngón kia ra đếm.
Hữu Hữu im lặng nhìn, trong lòng nghĩ, người anh trai này thật sự sinh từ cùng một mẹ với cậu sao?
Sao lại có thể ngốc đến thế?
Có thể là thật sao?
Tiểu Dịch Thần không ngốc, ngược lại, đầu óc cậu rất linh hoạt, chỉ là cố ý giả ngốc để lấy cớ quấn quít Hữu Hữu, luôn để em trai dạy mình làm toán.
Lúc đó, Hữu Hữu đối với cậu và cha cũng không gọi là gần gũi.
Có lẽ cũng chỉ có cách đó mới tiếp cận được cậu em kiêu ngạo này.
Nhưng làm một người anh trai ngu ngốc thế này, có vẻ cậu luôn bị em trai coi khinh.
Lúc này, cậu không muốn bị xem thường nữa.
Cậu hy vọng Hữu Hữu hiểu rằng dù cậu không thông minh bằng, nhưng vẫn có thể bảo vệ được em trai và mẹ.

“Hữu Hữu, cha mẹ, anh và em cùng chung sống dưới một mái nhà, em thấy được không?”
Vẫn còn nhớ như in lúc trước, khi anh trai đứng trước mặt cậu, tay chân luống cuống, giọng chân thành bày tỏ.
“Anh rất thích như thế, anh thích mẹ, cũng thích em nữa, muốn người một nhà chung sống cùng nhau! Như thế mới có cảm giác là một gia đình, không phải ư?”
….
“Em có phải sợ anh tranh mất tình yêu thương của mẹ không? Anh thề! Anh nhất định không tranh mẹ với em đâu, ngược lại, em sẽ còn có tình yêu thương của cha, của anh nữa! Cả ba người đều yêu thương em, được không?

Hữu Hữu dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười, khóe mắt cay cay.
Trí óc cậu thông tuệ, làm sao không biết Tiểu Dịch Thần giả ngốc, chỉ vì làm anh nên cố ý như thế!
Cho dù có bị cậu chế nhạo tiếp, Tiểu Dịch Thần cũng chỉ cười xòa thôi.
“Em xem!”
Tiểu Dịch Thần giơ cổ tay lên, huơ huơ trước mặt cậu: “Em còn nhớ sợi dây chuyền này không?”
Dưới ánh trăng, trên cổ tay Mộ Dịch Thần là một sợi dây chuyền thạch anh tím sáng lấp lánh.
“Đương nhiên là nhớ!”
Hữu Hữu cũng nâng cổ tay lên, hai cổ tay hợp lại, đều là sợi dây chuyền hoa violet giống nhau như đúc, tuyệt đẹp và ăn ý!
“Anh thề, sẽ mãi mãi bảo vệ em!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc