Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1660

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần hỏi: “Hữu Hữu, em có sao không? Lúc anh và cha đến thì em đã ngất đi rồi, anh thật sự bị em làm cho sợ hãi đó!”
Hữu Hữu lập tức ngồi dậy, nhìn xung quanh mình nhận ra được cậu hiện đang ở bệnh viện, lập tức khẩn trương hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“9 giờ tối.”
“9 giờ?”
Từ lúc mất liên lạc với mẹ là đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua.
Hữu Hữu nhất thời đổ mồ hôi lạnh, không biết mẹ có an toàn có bị làm sao không?
3 tiếng đồng hồ nhưng không có tin tức gì chính là tin tốt nhất.
Cậu có chút nghi ngờ đây là do Dieter Rees làm, mang mẹ cậu đi để đối phó với cậu.
Nhưng nếu không phải như vậy thì sao?
Nếu người bắt cóc mẹ không phải là Dieter Rees thì mẹ gặp nguy hiểm rồi.
“Người đâu?”
Hữu Hữu lập tức ngẩng đầu: “Mộc Tịch đâu?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Cô ta đã tỉnh rồi.”
“Đã khống chế được cô ta chưa?”
“Ừm, ở ngoài cửa đó.”
Hữu Hữu lập tức xốc chăn lên xoay người xuống giường, chưa kịp mang dép đã đi ra ngoài cửa, Mộc Tịch tỉnh lại đang mang bộ dáng mất hồn ngồi trên ghế dài.
Xung quanh có ba bốn người đang canh chừng cô ta.
Hữu Hữu nhìn thấy cô ta nét mặt lập tức lạnh tanh, bước nhanh về phía trước lạnh lùng nắm cổ áo của cô ta kéo cô ta về trước mặt mình.
“Mẹ cháu tin tưởng cô như vậy, nhưng cô thì sao? Cô đã làm cái gì với mẹ của cháu?”
Hữu Hữu từng từng chữ một nói: “Cô đã bán đứng mẹ! Phản bội mẹ!”
Mộc Tịch nghe như vậy gần như bị hỏng mất nước mắt theo khóe mắt không ngừng rơi xuống: “Cô biết… nhưng mà… Cô thật sự đã cùng đường rồi, cô cũng không muốn…”
“Cháu không muốn nghe những lời vô nghĩa này nữa!”
Hữu Hữu lớn tiếng chất vấn: “Mẹ bị ai bắt đi? Những người đó là ai, cô biết được những gì cô hãy nói tất cả cháu biết đi.”
Mộc Tịch tuyệt vọng lắc đầu: “Cô không biết… không biết gì hết…”
Lúc nãy Mộ Nhã Triết cũng đã hỏi vài lần nhưng không hỏi được thông tin gì cả.
Bản thân Mộc Tịch biết những gì đều đã nói hết rồi nhưng mà tin tức ít ỏi cũng không có tin tức đáng giá.
Mộ Nhã Triết không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Mộc Tịch toàn ăn nói lộn xộn không tra hỏi được gì.
“Người kia chỉ yêu cầu cô đưa Thi Thi đi đến bến cảng lấy cớ là tham gia một bữa tiệc từ thiện. Lúc đầu cô không có suy nghĩ nhiều nhưng mà lúc ông ta gọi video cho cô, cô nhìn thấy hình ảnh ba mẹ của cô bị trói trong một căn phòng tối còn bị mất một Ng'n t…”
Mộc Tịch nhớ lại cảnh tượng kia, lúc đó cô thật sự bị dọa đến hồn bay phách tán, hồn vía lên mây lập tức đồng ý làm việc mà ông ta giao phó.
Người kia nói nếu như cô không làm theo yêu cầu của ông ta thì lần video tiếp theo ông ta không đảm bảo sẽ làm ra cái gì nữa với ba mẹ của cô.
“Rất tàn nhẫn!” Mộc Tịch khóc khàn cả giọng: “Cô bị dọa đến hỏng rồi, cô sợ cho nên không còn lý trí nữa đã phạm phải sai lầm ngu ngốc… Cô biết mình sai rồi, biết mình sai rồi… Cô không biết làm như vậy sẽ tạo nên một hậu quả nghiêm trọng như vậy…”
Hữu Hữu càng tức giận hơn: “Vậy tại sao cô không nói? Rõ ràng cô biết thủ đoạn của người đó rất tàn nhẫn mà cô vẫn nhẫn tâm đẩy mẹ của cháu vào nơi dầu sôi lửa bỏng?”
Mộc Tịch giật bắn mình, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
“Cháu không muốn nhìn thấy nước mắt giả tạo của cô.”
Hữu Hữu gắt gao giữ lấy cô ta, đôi mắt trắng đen rõ ràng với tơ máu dày đặt, cậu hung hăng nói: “Cô tốt nhất nên cầu nguyện cho mẹ cháu không xảy ra bất cứ chuyện gì! Nếu không cháu nhất định sẽ không ta cho cô!”
Mộc Tịch lạnh run một trận.
Bất kể việc đứng trước mặt cô ta chỉ là một đứa bé chưa đến 8 tuổi nhưng khi thế lạnh lùng trên người nó làm cho cô ta sợ hãi một phen!
Mộ Nhã Triết kéo cậu vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, an ủi nói: “Hữu Hữu đừng sợ…”
Mặc dù trái tim anh giây phút này rối thành một cục.
Hữu Hữu tức giận đến run cả người, nghĩ đến nếu như mẹ biết được người phản bội mình là Mộc Tịch thì sẽ có bao nhiêu đau lòng.
Mộ Dịch Thần nói: “Hữu Hữu không cần lo lắng bây giờ chưa có tin tức gì chính là tin tốt nhất đó. Chỉ là bây giờ vẫn không tìm ra tung tích của mẹ, càng không biết kẻ đứng sau việc này là ai. Nhưng mà anh nghĩ người đó muốn dùng mẹ làm con tin để đàm phán với ai đó!”
Dừng lại một chút cậu nghi ngờ hỏi Mộ Nhã Triết: “Cha, có phải gần đây cha đắc tội với người khác không?
Mộ Nhã Triết mím môi lắc đầu nói: “Không có!”
Hữu Hữu xiết chặt tay nặng nề nói: “Có lẽ… con đoán không sai.”
“Cái gì?”
"Nhất định là Dieter Rees!"
Giác quan thứ sáu của cậu chắc chắn không sai.
Di động bỗng nhiên reo lên.
Hữu Hữu còn tưởng là Cung Kiệt gọi video đến, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn trên màn hình hiện lên một số điện thoại xa lạ, tim cậu như ngừng cậu không do dự bắt máy.
Theo đường truyền internet hình ảnh dần dần rõ nét.
Bên trong video một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một khuôn mặt giữ tợn đập vào mắt cậu.
“Ha ha, thằng nhóc, từ lúc chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, người đàn ông này rất xa lạ, anh chưa từ gặp người này.
Nhưng không có nghĩa là Hữu Hữu không quen biết ông ta.
"Dieter Rees?"
Hữu Hữu cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của Dieter Rees, cậu nghi ngờ nhíu mày.
“Thông minh thật! Quả thật khó mà tin được, ta vốn nghi ngờ rốt cuộc thiếu niên thiên tài của tập đoàn Cụ Phong có thật sự chỉ mới 8 tuổi không, nhưng mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, ta đã tin rồi.”
Hình ảnh bên trong xung quanh Dieter Rees tối đen, phán đoán ban đầu ông ta có thể đang ở trong một căn phòng chứa đồ trên du thuyền.
Mặc dù độ phân giải của video có hạn nhưng cậu vẫn thấy được bụi đang bay trong không khí.
Mộc Tịch nghe được âm thanh cô ngẩng mạnh đầu, mặc dù lúc trước chỉ có thông qua điện thoại liên lạc với cô âm thanh đã bị thay đổi nhưng tiếng của người đàn ông này có điểm đặc biệt rất dễ nhận ra đó là âm trầm, khàn khàn, khiến cho người nghe không rét mà run.
Là ông ta.
Cô ta lập tức nhận ra.
Mộc Tịch đi đến trước di động chăm chú nhìn vào gương mặt người đàn ông trong điện thoại, cô lớn tiếng rống lên: “Ông đã làm gì Thi Thi?”
Cô nói tiếng Trung nên Dieter Rees không hiểu, ông ta hiểu nhầm ý của cô.
“Cô muốn gặp ba mẹ của mình sao? Được.”
Dieter Rees dùng ánh mắt ra chỉ thị, hình ảnh vừa chuyển đã rất nhanh chuyển sang phía bên kia.
Trong ánh sáng yếu ớt, Mộc Tịch tận mắt thấy cha mẹ của mình bị trói ở trên cây cột sắt, dây xích quấn chặt lấy bọn họ.
Trên người bọn họ không thấy có thương tích có lẽ Dieter Rees thật sự không có Tra t** bọn họ nhiều.
Chỉ là bị bắt giữ thời gian lâu tinh thần của họ thật sự không ổn, đầu chúi xuống không biết là đang tỉnh hay là vẫn hôn mê không biết sống ૮ɦếƭ thế nào.
Hữu Hữu bây giờ đã hiểu được vì sao Mộc Tịch lại làm như vậy hóa ra Dieter Rees bắt cóc cha mẹ của cô ấy.
Đê tiện!
Vô sỉ! Cáo già!
Ông ta biết dựa vào chính thực lực của mình thì cơ bản là không thể ***ng đến người Vân Thi Thi được vì vậy nên lợi dụng Mộc Tịch dụ Vân Thi Thi đến bến cảng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc