Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1659

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hai người đàn ông một trái một phải áp giải cô đi, cô vẫn luôn giãy dụa.
Nghe Mộc Tịch nói bữa tiệc từ thiện được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Không lẽ cô bị đưa lên một chiếc du thuyền?
Nếu quả thật như vậy thì điểm đến sẽ là trên biển vậy cô có muốn trốn cũng là chuyện không có khả năng!
Nhảy xuống biển à?
Vậy không phải là đi tìm ૮ɦếƭ sao?
Đối với cô thì du thuyền là một nhà tù trên biển.
Sự giãy dụa của cô trong mắt hai người đàn ông căn bản chẳng là gì. Cô giãy dụa mạnh đến đâu thì thủ đoạn của hai người đàn ông này càng quyết liệt đến đó. Một cán dao đập vào sau gáy cô, cô chỉ cảm thấy phía sau đau nhói trong nháy mắt đại não như bị tê liệt, cô ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, cô trợn to mắt nhìn lại phát hiện bản thân mình đang ở trong một căn phòng xa hoa. Dải bịt mắt và băng dính dán miệng đã không còn, bên cạnh cô một đám phụ nữ xa lạ đang bận rộn. Cô vừa định ngồi dậy thì phát hiện trên tay mình có một chiếc còng tay đã bị khóa.
Đầu cô đau như muốn nứt ra.
Giống như một cán dao kia người đàn ông đã dùng sức rất mạnh nên tạo thành di chứng như bây giờ, đầu đau nhứt dữ dội.
Cô bỗng có chút cảm giác khác thường, nửa bờ vai lộ ra ngoài không khí, cô cúi đầu nhìn xuống. Không biết là ai và vào lúc nào đã thay đồ cho cô, hiện tại cô đang mặc một bộ lễ phục, một bộ đầm đuôi cá ôm sát lấy cơ thể tinh tế của cô.
Cách trang điểm tinh xảo đẹp đẽ, không giống như cô đang bị bắt cóc mà giống như đang có một bữa tiệc đang đợi cô vậy.
“Cái này để làm gì?”
Vân Thi Thi lớn tiếng hỏi những người đó: “Các người rốt cuộc muốn làm cái vậy?”
Nhưng mà những người phụ nữ trước mặt cô dường như không nghe những câu hỏi cô vừa hỏi, họ không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Vân Thi Thi không khỏi nghi ngờ họ và công đang không cùng tồn tại trong một không gian. Hay là họ bị điếc nên không nghe thấy lời cô nói.
Một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách người hầu đi tới, trong tay cầm một chiếc vòng kim cương quý giá nhìn có vẻ đang muốn đeo lên người cô.
Vân Thi Thi giãy dụa lui về phía sau, cô khàn giọng rống to về phía họ: “Cút ngay! Không được ***ng đến tôi!”
Cô kêu lớn tiếng như vậy nhưng người phụ nữ trước mặt giống như cũ không nghe thấy gì cứ như một con rối gỗ không có tình cảm.
Càng là tình cảnh như vậy thì cảng sởn gai ốc.
Nhìn những người phụ nữ trước mặt như cái xác không hồn không có cảm xúc, Vân Thi Thi lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Ai đó hãy nói cho cô biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Tiếng nói của cô cực kì run rẩy, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cô ta, trơ mắt nhìn cô ta mang sợi dây chuyền lên mắt cá chân của cô.
Là lắc chân?
Chạm vào cảm giác lạnh băng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cái đẹp của kim cương mang theo một vẻ cực kỳ quỷ dị.
Căn phòng này cách âm quả thật rất tốt, Vân Thi Thi nhìn xung quanh vẫn phải dựa vào phán đoán mơ hồ mà đoán mình đang ở trên du thuyền.
Bởi vì cô mơ hồ nghe được tiếng sóng vỗ ở bên ngoài căn phòng.
Trên boong tàu, người không ngừng đi tới đi lui, mỗi một tiếng bước chân đều làm cô cảm thấy khiếp sợ, có một loại cảm giác tên là “tứ cố vô thân” bao trùm lấy cô.
Cứu mạng…
Cứu mạng đi…
Cô bất lực hô thầm trong lòng, không dám hét lên, mỗi một giây một phút trôi qua cô đều cảm thấy cực kì dài.
Nhưng cô không biết rốt cuộc tiếp đến cô phải nghênh đón những gì.
Những người phụ nữ sau khi làm xong họ việc liền rời đi.
Những người phụ nữ sau khi làm xong việc họ liền rời đi.
Căn phòng xa hoa to như vậy trong chốc lát chỉ còn lại mình cô.
Vân Thi Thi tự đặt mình vào trạng thái dày vò, cô tựa đầu vào chiếc giường lạnh băng, cô rất muốn giữ bình tĩnh nhưng hay tha cho cô đi, ngay tại cái nơi lạnh như băng và xa lạ này cũng không biết chừng là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời cô.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian ngoài cửa phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân này ngưng ở ngoài cửa phòng, giây tiếp theo có người đẩy cửa vào.
Cô nhìn thấy hai người đang ông mặc đồ đen đang lần lượt tiến vào, người đàn ông cuối cùng đi mái tóc ông ta được vuốt ngược ra phía sau, nhìn tuổi ông ta có lẽ tầm hơn 50 tuổi, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, còn có một đường dao rạch dữ tợn kéo dài hết nửa khuôn mặt của ông ta.
Ngũ quan sâu sắc nhìn là biết không phải người Châu Á.
Ông ta mang kính râm, giữa hai Ng'n t kẹp một điều xì gà nhìn rất hung dữ, vừa nhìn đã biết là một nhân vật thâm độc.
Tâm sinh tướng.
Cô cực kì tin tưởng câu nói này, có một số người ác vừa nhìn thấy mặt liền biết là người không từ chuyện ác nào là không làm.
Giống như người đàn ông này, một đôi lông mày rậm và lộn xộn, khóe miệng xệ xuống làm cho người khác cảm giác khó có thể tiếp cận.
Đám thuộc hạ của ông ta có vẻ rất kính sợ ông ta, vẫn luôn vâng lời không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta.
Vân Thi Thi nhìn về phía ông ta tim đập mạnh một hồi, việc cô bị bắt đến đây chắc chắn là ý của ông ta.
Cô đánh giá ông ta một lúc lâu thì ông ta cũng đang đánh giá cô, cách một chiếc kính râm ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
Mặt dù cách một lớp kính râm nhưng cũng không thể nào ngăn được ánh mắt âm trầm làm người khác sởn gai ốc của ông ta.
Vân Thi Thi bị ông ta nhìn đến mức có chút sợ hãi, môi cô không ngừng run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”
Người đàn ông sâu kín phun ra một ngụm khói, ông ta híp mắt tháo kính râm xuống một đôi mắt có ánh nhìn sắc như chim ưng, hung hăng bức người.
Ông ta mở miệng một luồng khói thuốc nồng đậm thoát ra, ông ta phát ra giọng Mỹ chính gốc.
“Mẫu người như cô gái này không tệ.”
Vân Thi Thi dùng một tiếng Anh quen thuộc hỏi ông ta: “Ông là ai?”
“Ổ? Cô biết tiếng Anh?”
Người đàn ông có chút bất ngờ lập tức nâng tay lên sau đó hít sâu một ngụm xì gà, khói thuốc lượn lờ không trung, ông ta một lần nữa nhìn kĩ cô tựa như rất vừa lòng với cô.
“Cô không cần biết ta là ai!”
“Này, ông bắt tôi đến đây là có mục đích gì?”
“Ha ha, cô không cần hỏi vấn đề này.”
“Vì sao tôi không thể hỏi?”
Người đàn ông cười lạnh lùng hừ nói: “Because you are an object - Bởi vì cô là một món đồ.”
“Mà một món đồ thì không nên có suy nghĩ.”
Vân Thi Thi nghe tim mình như đập lạc đi một nhịp, càng lúc càng bối rối, không biết được rốt cục mục đích của ông ta là gì.
Món đồ?
Cô không phải là món đồ.
Vân Thi Thi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng người đàn ông đã nhanh chóng xoay người đi ra ngoài phòng.
Cửa lần thứ hai bị đóng lại đem cô ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Vân Thi Thi ngồi yên tại chỗ trong lòng sự bối rối lại tăng lên.
Ngoài cửa sổ tiếng sóng biển lọt vào tai cô, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại trong lòng chỉ còn một hi vọng đó là nhanh chóng trốn khỏi nơi này.
***
Lúc Hữu Hữu tỉnh lại là ở trong bệnh viện.
Mộ Nhã Triết cùng Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh giường nhìn thấy cậu tỉnh lại vội vàng tiến đến.
Mộ Nhã Triết nắm lấy tay cậu, cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cậu lạnh ngắt, anh cau mày lo lắng hỏi han: “Con vẫn ổn chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc