Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1658

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tên áo đen không thèm đoái hoài đến cô, chúng đóng cửa xe thật mạnh, khiến tay cô bị kẹp phải, vô cùng đau đớn.
Mộc Tịch gào lên một tiếng thảm thương!
Tên còn lại đi đến trước mặt cô, đá thêm một phát lên ***. Mộc Tịch chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, bay từ bên này đến bên kia, cuối cùng đầu cô bị va phải một bức tường gạch lớn!
Một màu đen bỗng bao trùm trước mắt cô.
Cả người cô mềm nhũn, ngã xuống, mi mắt nhắm nghiền.
Cửa ô tô đóng lại, Vân Thi Thi đang lo lắng nhìn qua cửa kính xe, thấy Mộc Tịch đã ngã quỵ dưới đất liền lớn tiếng la lên một câu gì đó.
Nhưng xe đã được cách âm, Mộc Tịch chẳng thể nghe được gì cả.
Mộc Tịch cổ hết sức mở mắt, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chiếc ô tô màu đen đang xa dần tầm mắt.
“Thi Thi…”

Hữu Hữu ngồi trong phòng làm việc, vô cùng lo lắng.
Kể từ lúc Vân Thi Thi rời khỏi, không hiểu sao cậu cứ lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, dường như linh tính được có chuyện chẳng lành.
Đây có lẽ là mẹ con tình thâm, tâm linh tương thông.
Vả lại, cậu cứ cảm thấy hôm nay biểu hiện của Mộc Tịch rất đáng ngờ.
Nét mặt lơ đãng, ánh mắt giấu diếm, biểu hiện như thể có tật giật mình. Trong lúc vô tình, cậu đã để ý thấy nét mặt của Mộc Tịch khi nhìn Vân Thi Thi, ánh mắt như thể không nhẫn tâm, như thể có lỗi, như tràn đầy sự áy náy, thật sự rất đáng nghi.
Chuyện cậu phái Lý Hàn Lâm đi điều tra buổi tiệc từ thiện đến nay vẫn còn chưa có kết quả.
Không chờ được nữa, Hữu Hữu quyết định gọi điện đi giục.
Đầu dây bên kia, Lý Hàn Lâm nhanh chóng thông báo kết quả điều tra.
“Chú điều tra hết khắp nơi, không hề nghe nói trong thành phố có buổi tiệc từ thiện nào diễn ra hôm nay cả.”
Hữu Hữu nghe vậy, đứng bật dậy, mắt trợn to.
“Cái gì?”
“Hữu Hữu, tiệc từ thiện mà cháu đề cập vốn dĩ không hề có thật. Sao vậy? Cháu điều tra chuyện này với mục đích gì?”
“Mẹ cháu nói…”
Hữu Hữu bỗng thấy cổ họng khô rát: “Mẹ nói tối nay đi tham gia một buổi tiệc từ thiện.”
“Không thể nào.”
Lý Hàn Lâm nói: “Làm gì có buổi tiệc nào, sao có thể chứ?”
“૮ɦếƭ…”
Hữu Hữu chợt linh tính được chuyện gì đó, vừa định gác máy liền ngừng lại, dặn dò: “Mộc Tịch! Hàn Lâm, chú điều tra giúp cháu người này, và những IP liên lạc với cô ta gần đây là những ai!”
“Được, chú hiểu rồi.” Cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Hữu Hữu, Lý Hàn Lâm không hỏi thêm nữa, lập tức làm ngay.
Hữu Hữu xông khỏi nhà, một mạch chạy theo hướng mà lúc này Vân Thi Thi rời khỏi nhà. Đến giao lộ, cậu bước chậm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh một bức bản đồ.
Một đường hướng thẳng đến trung tâm thành phố, đường còn lại thông đến khu phía Nam hẻo lánh.
Cậu lập tức chạy dọc theo con đường thứ hai. Không rõ cậu đã chạy bao xa, chỉ biết rằng đến khi thấy thấy phía trước có một người đang nằm quỵ dưới đất thì cậu liền run cả người, vội đến xem. Nào ngờ, người đó là Mộc Tịch đang hôn mê bất tỉnh.
"Mộc Tịch!"
Hữu Hữu bước chậm về phía Mộc Tịch, từ nãy đến giờ vận động quá nhiều khiến cậu đuối sức, tim đập nhanh, đầu óc cũng hơi choáng váng!
Cậu nhíu mày, tay đặt trên ***, ngồi xổm bên cạnh Mộc Tịch đang bất tỉnh. Tay chân cậu vẫn còn đang run vì mệt.
Cậu nhịn không được, giơ tay vỗ nhẹ vài cái vào mặt của Mộc Tịch: “Tỉnh dậy!”
Đợi mãi mà Mộc Tịch không hề có phản ứng.
Hữu Hữu liền đẩy nhẹ người cô: “Mau tỉnh dậy!”
Thể lực của Hữu Hữu hết chịu đựng nổi nữa cậu ngồi dựa vào tường, cho đến lúc cậu nhìn thấy trên mặt đất không xa xuất hiện một đôi giày cao gót, cậu lập tức nâng người dậy đi qua bên đó, cậu nhận ra đó là giày cao gót của mẹ mình.
Cậu thường hay giúp em dọn dẹp tủ đồ của mẹ nên cậu có thể nhận ra nó.
“Nguy rồi...”
Hữu Hữu lập tức gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm, người bên kia báo lại dựa vào IP chỉ có thể tra được IP này là địa chỉ nước ngoài vì năng lực có hạn nên không thể tra ra vị trí của địa chỉ IP đó.
Ngay cả Lý Hàn Lâm còn không tra ra được xem ra nhất định đã dùng hệ thống mạng ẩn.
Trong đầu của Hữu Hữu không thể suy nghĩ được gì, đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó cậu lập tức gọi video cho Cung Kiệt ở bên kia đại dương.
Video rất nhanh đã được kết nối.
Cung Kiệt có chút ngạc nhiên bởi vì Hữu Hữu lại chủ động gọi cho anh ta, không đợi anh ta mở miệng hỏi Hữu Hữu đã lập tức đem sự việc phát sinh bên này nói cho anh ta biết. Lời ít ý nhiều mà giao phó.
Càng là những lúc như bây giờ Hữu Hữu càng thể hiện sự bình tĩnh của bản thân.
Cậu hiểu được nếu bây giờ mà không giữ được bình tĩnh thì tình trạng sẽ càng không thể khống chế được.
Hữu Hữu trầm giọng nói: “Cháu nghi ngờ chuyện này có liên hệ với Dieter Rees!”
Cung Kiệt nghe vậy trong lòng lo lắng, anh ta vội nói: “Nếu thật sự là do Dieter Rees làm thì hiện tại chị ấy vẫn còn an toàn. Mục tiêu của hắn ta là cháu. Hữu Hữu cháu phải tự bảo vệ mình cho tốt, cậu sẽ lập tức điều tra việc này!”
“Dạ!”
Hữu Hữu chấm dứt cuộc trò chuyện xong lại gửi định vị vị trí sang cho Mộ Nhã Triết sau đó cậu không còn chống đỡ nổi nữa vì quá mệt mỏi đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
***
Sau khi Vân Thi Thi bị *** lên xe hai tay cô bị trói lại, hai mắt bị bịt lại ngay cả miệng cũng bị dán băng dính lại.
Cho dù là không bị dán miệng bằng băng keo thì cô cũng không ngu ngốc mà la hét loạn xạ.
Xe chạy được một lúc lâu cô lo sợ không biết chiếc xe này muốn chở cô đi đến đâu.
Bắt cóc?
Vân Thi Thi cẩn thận suy nghĩ lại cô cảm thấy Mộc Tịch có nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Đặc biệt là hôm nay cô ta nói chuyện ấp úng, cố ý né tránh lại có nét mặt rất áy náy. Lúc cô ta nhìn về phía Vân Thi Thi trong ánh mắt của cô ta tràn ngập sự hối hận và do dự.
Trước đây lúc Mộc Tịch đưa cho cô thư mời thì nét mặt của cô ta đã rất kì lạ, vừa muốn đưa lại như không muốn đưa.
Cô nói không muốn tham dự thì Mộc Tịch lại tỏ vẻ lo lắng, cô nói muốn tham dự thì trong mắt cô ta lại tràn đầy sự do dự cùng hối hận.
Nói là bữa tiệc từ thiện nhưng mà xe chịu trách nhiệm đưa đón lại đứng một nơi xa như vậy mà lại còn là chỗ rất ít người qua lại.
Hơn thế nữa, lúc xe dừng bên cạnh cô thì Mộc Tịch có vẻ giống như đã biết được chuyện gì sẽ xảy ra hơn nữa cô ta lại làm khẩu hình phát âm giống như bảo cô chạy đi.
Vân Thi Thi bỗng chốc nhớ lại cuộc trò chuyện của Mộc Tịch cùng với hai người đàn ông.
“Giao dịch” “Thỏa thuận” hai từ này… nói rõ hơn thì Mộc Tịch và hai người đàn đó có quen biết với nhau.
Cô ta…
Cô bị bán đứng!
Nghĩ đến trường hợp này Vân Thi Thi cảm thấy cực kì thất vọng.
Cô đã tin tưởng cô ta như vậy, cuối cùng kết quả là một người thân cận với cô như Mộc Tịch lại là người phản bội cô.
Nghĩ đến đây trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy ảo não, cả người lập tức lạnh như băng giống như máu bị rút đi hết một nửa vậy.
Dọc đường đi trong lòng cô không ngừng tính toán lộ trình, xe đã chạy được hơn nửa tiếng đồng hồ nếu dựa vào tốc độ chạy này của xe thì quãng đường này đại khái chừng 60km.
Đến cuối cùng khi xe dừng lại cô bị đưa xuống xe, ngay sau đó cô nghe được tiếng còi tàu.
Bến tàu?
Bến cảng?
Cô mơ hồ phán đoán thời gian chắc trời đã muốn chạng vạng rồi.
Hai người đàn ông một trái một phải áp giải cô đi, cô vẫn luôn giãy dụa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc