Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 165

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng có chấp nhặt với cô ta mà? Giờ cô ta đi chân trần, không sợ cô đi giày! Cô không cần phải tranh cãi với cô ta làm gì.”
“À.” Vân Thi Thi gật đầu.
Đường Vũ giận đến trợn mắt: “Cô ---------“
“Biến nhanh đi!” Tần Chu phất tay, như đuổi ruồi: “Đừng làm bẩn chốn phong thủy của tôi!”
“Ầm ĩ cái gì thế?”
Ngoài cửa, Quý Lâm đứng trước cửa phòng làm việc, hai tay khoanh lại, lạnh băng nhìn đám người Tần Chu.
Vân Thi Thi theo âm thang quay sang nhìn.
Tổng giám sát Quý Quý Diêm La trong lời đồn, trẻ hơn cô đoán.
Tuổi khoảng 28, mặc một bộ tây trang thành thục, kiểu tóc được tỉ mỉ cắt tỉa, nhìn rất có tinh thần.
Dung mạo anh tuấn, lông mày lạnh lùng, đường nét ngũ quan thuộc kiểu tướng mạo đoan chính, thoạt nhìn cực kì trầm ổn.
Có điều...lời đồn quả thật không sai, nghiêm túc không tùy tiện, nét mặt lạnh lùng, khí thế khiếp người, không giận mà uy, trong ánh mắt lộ sự uy nghiêm.
“Đường Vũ, cô còn mặt mũi mà bước vào Hoàn Vũ à? Có sức đi quấy rầy tôi, sao không tự suy nghĩ xem, phòng làm việc của cô ngay cả quan hệ xã hội cơ bản nhất cũng không xử lý được!” Quý Lâm lạnh lẽo nói: “Bây giờ quyết định xử lý cô của Hoàn Vũ, chẳng qua là hủy bỏ hợp đồng. Nếu cô còn tiếp tục quấy nhiễu, vậy cái cô sẽ phải đối mặt, là lệnh phong tỏa của Hoàn Vũ.”
Từng chữ như châu ngọc, cực kì đáng sợ.
Lệnh phong tỏa...
Nếu Hoàn Vũ ra lệnh phong tỏa, cô ta sẽ không còn đường xoay người!
Đường Vũ cố gắng giãy dụa: “Giám sát Quý, lẽ nào không thể cho tôi...một cơ hội nữa sao? Lần này là có kẻ tiểu nhân ám hại, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Tôi trung thành với Hoàn Vũ nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao chứ!?”
“Lần sau? Còn có lần sau?”
Quý Lâm không nể mặt nói: “Cần kỹ năng không có kĩ năng, cần tình thương không có tình thương. Chỉ số thông minh thấp như thế, cô còn gây cho tôi ít chuyện phiền toái sao? Cô đã chẳng còn giá trị gì rồi, mau biến đi thôi!”
“Giám sát Quý...”
“Câm miệng!” Quý Lâm tức giận nói, chỉ tay vào thang máy: “Cút nhanh lên!”
Cả người Đường Vũ ủ rũ.
Mắt thấy không còn đường xin xỏ, không thể làm gì khác hơn là xám xịt rời đi.
Trước khi đi, cô ta còn quay đầu oán hận nhìn Vân Thi Thi, dậm chân, bước đi.
Quý Lâm xoay người mắng trợ lí: “Không biết động não à? Thấy người như thế sao không mời bảo vệ đến?”
Vẻ mặt trợ lí thảm thiết cúi đầu, chịu mắng, không dám cãi lại.
Vân Thi Thi cũng sợ run.
Quý Diêm La này, tính cách đừng nóng nảy vậy chứ.
“Chắc là phải làm thêm giờ suốt đêm qua.”
“Tăng ca?”
“Ừ. Tiệc R*ợ*u kết thúc, anh ta phải dọn dẹp hiện trường. Cả đêm ngủ không ngon, lại ***ng phải ôn thần Đường Vũ không biết xấu hổ chạy lên làm ầm, có thể không tức giận sao?”
Nói rồi, Tần Chu cầm lấy bản mẫu hợp đồng Vân Thi Thi đã điền cẩn thận, lẳng lơ liếc mắt: “Lão Quý! Sáng sớm đã lên cơn giận lớn thế, cẩn thận hại thận nha!”
Vân Thi Thi: “...”
Quý Lâm lườm xéo anh ta: “Chuyện của Cố Tinh Trạch đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Lúc này, đến lượt Tần Chu ỉu xìu: “Chưa...”
“Vậy anh còn không biết thẹn mà tới gặp tôi?” Quý Lâm đập vào gáy anh ta: “Quản lý nghệ sĩ của anh cho tốt vào, đừng tưởng rằng anh ta có gia đình làm chỗ dựa, ngay cả ông Dương cũng không coi ra gì?”
Tần Chu ấm ức đáp: “Hôm qua tôi đã đến bệnh viện thăm ông Dương, vết thương không nặng, chẳng qua là một vết thương vặt. Bảo là muốn tôi giao người cho ông ta, ông ta tự mình xử lý.”
Quý Lâm nhức đầu nói: “Chuyện này nói sau vậy. Kia là người mới đúng không? Bảo cô ấy vào đi!”
Tần Chu dẫn Vân Thi Thi vào phòng làm việc của tổng giám sát, rồi lui ra ngoài.
“Ngồi đi. Đợi thêm người nữa.”
Nói xong, anh ta cầm một tập hồ sơ, nhìn.
Còn có một người?
Sẽ là ai nhỉ?
Lẽ nào hôm nay không chỉ mình cô ký hợp đồng?
Vân Thi Thi ngồi trên ghế, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thiết kế phòng làm việc cách điệu giản lược, đồ trưng bày gọn gàng, trên tường treo những bức chân dung của minh tinh, đây đêỳ là minh tinh dưới trướng Hoàn Vũ, trong đó, có bức chân dung của Cố Tinh Trạch.
Trên giá sách để rất nhiều sách vở và đĩa nhạc, trước ghế sô pha đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn bày đồ pha trà xa hoa.
Cửa bị gõ.
Vân Thi Thi quay đầu nhìn, thấy người đi tới chính là Quân Mặc.
Thấy cô ấy, Vân Thi Thi mỉm cười, Quân Mặc gật đầu, đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh cô.
“Tổng giám sát Quý.”
Quý Lâm giơ cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: “Cô luôn đến lúc áp chót, không đến phút cuối cùng thì sẽ không xuất hiện.”
Quân Mặc nhàn nhạt nói: “Vừa ở bên ngoài hút ***.”
“Vẫn còn rất rảnh rỗi nhàn nhã nhỉ?” Quý Lâm nói.
Quân Mặc cong môi, quay sang nhìn Vân Thi Thi, chậm rãi vươn tay: “Hi.”
Trong giọng nói của cô ấy không có nhiệt tình, cũng không có gần gũi, nhưng trong mắt có nụ cười mờ nhạt.
Vân Thi Thi mỉm cười bắt tay cô ấy: “Chào cô.”
“Ừ.”
“Người đã tới đủ, vậy bắt đầu thôi.”
Quý Lâm ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm bản mẫu hợp đồng của Vân Thi Thi, thản nhiên hỏi: “Vân Thi Thi.”
“Dạ, giám sát.”
“Đã xem kĩ nội dung trong hợp đồng chưa?”
“Xem rồi.” Cô trả lời.
“Không có ý kiến gì khác?”
“Không có.”
Quý Lâm lại hỏi thêm mấy vấn đề, Vân Thi Thi trả lời cặn kẽ, là sinh viên chuyên ngành truyền thông, bất kể là sự chuyên nghiệp hay phẩm chất, rõ ràng Quý Lâm hết sức hài lòng với cô.
Chỉ đến cuối, Quý Lâm mới nghiêm túc nói rõ mấy điều khoản với cô.
“Nếu cô đã xem kĩ hợp đồng, mấy điều khoản trong đó hẳn cô đã rõ, mong cô có thể tuân thủ.”
“Đã rõ.”
Quý Lâm ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói: “Tư chất của cô tốt đấy, nhưng, ở đây, tôi cần khuyên cô một câu.”
Vân Thi Thi chăm chú lắng nghe: “Mời nói.”
“Lúc trước cô thế nào, tôi mặc kệ. Nhưng từ giây phút cô ký hợp đồng với Hoàn Vũ trở đi, làm người của công chúng, tôi mong cô, thận trọng từ lời nói đến hành động, trong mọi việc.”
Vân Thi Thi ngạc nhiên.
“Chuyện ban nãy, sau này, tôi không hi vọng xảy ra nữa.”
“Dạ, tôi hiểu.”
“Có lẽ hình ảnh của cô trong giới diễn xuất, đến nay chỉ dừng lại ở mức đưa tin trên tivi và trên tạp chí giải trí. Nhưng ở đây, tôi phải cho cô thêm một lời khuyên, làm nghệ sĩ, đối với sự sắp xếp của công ti, đơn giản là nghe lời, tuân theo. Thứ không nên chạm, đừng chạm. Thứ không nên sai, đừng sai, hiểu rõ chưa?”
Quân Mặc ngồi bên cạnh hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, Quý Lâm này không giống người có kiên nhẫn, cho cô ấy lời khuyên như thế, là quan tâm đặc biệt?
Quý Lâm tiếp tục bàn bạc thủ tục kí hợp đồng với Quân Mặc.
Vân Thi Thi ở bên cạnh lắng nghe. Hóa ra, hợp đồng của Quân Mặc với Hoàn Vũ đến kỳ hạn, tư chất của cô ấy vô cùng có triển vọng, công ti mong muốn cô ấy có thể kí tiếp hợp đồng. Hơn nữa, người đại diện trước của cô ấy mặc bệnh ung thư phải nằm viện, vị trí vẫn còn trống, Quý Lâm dự định bố trí người đại diện khác cho cô ấy.
Vân Thi Thi ngồi bên lẳng lặng nghe tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc