Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1647

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Quãng thời gian trước Mộ Nhã Triết còn vì cô mà chuẩn bị một lễ cưới thế kỷ đáng chú ý, có người nói mời rất nhiều khách mời tôn quý cùng chứng kiến lễ cưới thiêng liêng của họ.

Tóm lại, tin đồn liên quan đến Vân Thi thi ùn ùn kéo đến nhưng không có một cái nào nhận được sự xác thực, đều là nghe đồn, bắt nguồn từ những người có thâm niên trong cánh truyền thông, được khai thác từ nhiều nguồn khác nhau.
Vân Thi Thi cũng không biết làm sao những người làm truyền thông này làm được.
Lúc trước vì bảo vệ cô, hơn nữa là vì bảo vệ con gái chưa ra đời, Mộ Nhã Triết nghiêm ngặt không chế mọi việc liên quan đến cô, khống chế tin tức, mặc dù khi con gái ra đời bên ngoài bệnh viện phóng viên ngồi ngồi xổm canh giữ ba ngày cũng không ra được tấm ảnh nào hữu dụng.
Anh bảo vệ cô tốt đến như vậy nhưng vẫn để những người này bắt được manh mối.
Thời điểm phỏng vấn các phóng viên thay nhau tung ra những câu hỏi sắc bén, dù sao cách xa công chúng đã lâu, công chúng đối với cô rất tò mò!
Thời gian nghỉ giữa phỏng vấn, Vân Thi Thi bị những phóng viên dây dưa đến mệt mỏi rời đi để hóa trang. Ngồi trang điểm trước gương, Mộc Tịch từ một bên đi tới, thấy cô uể oải không khỏi bỉu môi.
“Mệt à?”
“Ừ.”
“Thi Thi, chuyện chị tái xuất Mộ tổng có đồng ý không?”
“Chỉ cần chị không quá mệt mỏi, không vì công việc mà bỏ quên người nhà thì anh ấy sẽ không có ý kiến gì.”
Mộc Tịch bật cười nói:
“Vì sao chị quyết định tái xuất?”
“Cũng không chính thức tái xuất, chỉ có điều nếu là kịch bản tốt có thể suy xét tiếp nhận thử xem. Lần phỏng vấn này là phối hợp với bên liên hoan phim quốc gia.”
Dừng một chút, Vân Thi Thi lại nói:
“Nếu lần này thật sự đoạt giải cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của chị.”
Mộc Tịch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô đơn.
Hai ngày nay cô có chút tâm thần bất định, làm gì đều mất tập trung.
Thời điểm Vân Thi Thi đưa túi xách cho cô, tay cô run lên, cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên một tự trách, cuối cùng rơi nước mắt.
“Em làm sao vậy?”
Vân Thi Thi thấy vậy khó tránh khỏi lo lắng, cô cảm giác tâm trạng Mộc Tịch gần đây rất kém.
Không hiểu tại sao nhìn mặt cô liền đờ ra rất lâu, bằng không chính là gọi nửa ngày cũng không đáp một tiếng, tâm tư rời rạc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Em không sao chứ?”
Vân Thi Thi quan tâm hỏi:
“Em gần đây lúc nào mất tập trung như vậy.”
Mộc Tịch lắc đầu một cái.
“Không có gì, chị đừng lo lắng.”
“Có phải cảm thấy không khỏe không? Nếu như không khỏe thì chị cho em nghỉ phép.”
“Không có, không có… em chỉ lo lắng nếu như ở liên hoan phim quốc gia không được chú ý, chị không nhận được giải thưởng thì xong rồi.”
“Chị còn tưởng rằng có chuyện gì đấy!”
Vân Thi Thi bất đắc dĩ quở trách.
“Bởi vì chuyện này? Kỳ thực chị rất có tự tin sẽ đoạt giải, em không cần lo lắng, mặc dù không có giải chị cũng sẽ không thất vọng, ngược lại diễn xuất đối với chị mà nói mới là quan trọng, danh lợi không phải quan tâm.”
Mộc Tịch cắn môi nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Mộc Tịch rất muốn cùng cô thẳng thắn tất cả, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Vân Thi Thi soi gương thì những gì muốn nói đều nuốt vào bụng.
Vân Thi Thi dặm lại trang điểm, nhớ tới nơi phỏng vấn, tiếp tục là một đài truyền hình khác phỏng vấn riêng.
Mộc Tịch quay lưng về phía Vân Thi Thi, dường như quyết tâm làm cái gì, siết chặt nắm đấm.
Cô từ trong túi lấy ra một phong thư, nắm chặt một góc, khẽ cắn môi.
Cô lấy lá thư ra khỏi túi xách, cắn môi nắm chặt bao thư.
...
Buổi tối, sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Vân Thi Thi đang định tháo trang sức ra thì Mộc Tịch đi đến đưa cho cô một lá thư.
Cô nhận lấy, đây là một lá thư mời được trang trí xinh đẹp.
Vân Thi Thi có hơi tò mò, cô ngẩng đầu hỏi Mộc Tịch: "Đây là gì vậy?"
Khuôn mặt cô ấy có hơi mất tự nhiên, ấp úng nói: "Là... Là thư mời của buổi tiệc từ thiện."
"Tiệc từ thiện gì?"
Vân Thi Thi hơi khó hiểu.
Mộc Tịch giải thích: "Chị không biết gì sao? Đây là buổi tiệc từ thiện nổi tiếng quốc tế đó, sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự."
"Ờ?"
"À... Nghe nói các nhà đầu tư và sản xuất cũng tham gia bữa tiệc này, Thi Thi, chị nhất định phải đi đó, nói không chừng còn có thể nhận được vai diễn trong mơ đấy!"
Mộc Tịch nói xong, đôi mắt cô ấy có hơi phức tạp.
Vân Thi Thi mở ra, thời gian diễn ra bữa tiệc là ngày mốt.
Hình như tối mốt cô không có lịch.
Bữa tiệc từ thiện được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Vân Thi Thi nói: "Thật ra chị không có hứng thú, em từ chối đi."
"Thật sự không tham gia sao?"
Đột nhiên Mộc Tịch nghĩ đến gì đó, cố tình nói: "Người tham gia bữa tiệc có thể dùng đồ của mình để đấu giá, số tiền có được sẽ dùng làm từ thiện. Nói không chừng có thể tích phúc cho Tiểu Nguyệt Dao đó!"
Cô ấy vừa nói thế, lòng Vân Thi Thi có hơi dao động.
"Làm nhiều việc thiện là để tích phúc cho bản thân, cũng tích phúc cho người thân của mình."
Vân Thi Thi nghe vậy, không nhịn được liền cong môi cười: "Ngày mốt đúng không?"
"Vâng!"
"Ngày mai là liên hoan phim truyền hình quốc gia, đúng lúc ngày mốt có thể dùng trang thức tham gia liên hoan của chị để đấu giá."
"Chị đi không?"
"Nghe em nói cũng có lý. Hy vọng có thể tích phúc cho Nguyệt Dao."
Mộc Tịch ngẩn ra, cô ấy cắn răng cười nói: "Vâng!"
Chỉ là lúc xoay người, Mộc Tịch nhìn về phía góc tường nhíu chặt mày, dường như có hơi lo lắng, hoặc là... Cảm thấy cực kỳ áy náy!
...
Sau khi Vân Thi Thi rời đi, vì để tránh tai mắt, Mộc Tịch đứng trong góc nhìn bốn phía cảnh giác, sau đó cô ấy bấm một dãy số trong điện thoại.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người nhận.
Cô ấy vội vã nói: "A lô! Ngài... Chào ngài... Tôi... Tôi đã đưa lá thư cho chị ấy! Ngài có thể tha cho cha mẹ tôi không?"
Bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông đã qua xử lí: "Chỉ dựa vào lời của cô, sao tôi biết cô đã đưa hay chưa? Lỡ như cô nói gạt tôi thì sao? Cô cho rằng tôi dễ dàng tin cô vậy sao?"
"Tôi đã đưa thật mà!" Mộc Tịch sốt ruột đến nỗi đỏ cả mặt, lập tức ứa nước mắt: "Tôi lừa ngài làm gì? Cha mẹ tôi đang ở trong tay ngài, sao tôi dám lừa ngài chứ? Tôi đã làm như ngài dặn! Ngài còn muốn sao nữa!"
"Cô còn nhớ yêu cầu của tôi không? Dẫn Vân Thi Thi đến, giao dịch của chúng ta mới thành công!"
Người đàn ông dừng lại, sau đó hắn nói: "Ngày mốt, khi nào Vân Thi Thi xuất hiện trong bữa tiệc, tôi sẽ tha cho cha mẹ cô!"
Mộc Tịch tức giận: "Ông... Ông không giữ lời hứa!"
"Cô tuân thủ giao hẹn, hiển nhiên tôi cũng sẽ tuân thủ, cha mẹ cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc