Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1642

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Không phải là hắn không tỏ thái độ như trên mạng với Hữu Hữu, mà chủ yếu là, khi ở trên mạng, Hữu Hữu dùng từ và ngữ khí rất giống một người trưởng thành, trầm ổn.
Nhưng đến lúc thấy cậu bé đứng trước mặt, một cậu nhóc đáng yêu dễ thương nhường này, hắn lại thấy khó khăn khi giao tiếp với nó trong thế giới người lớn, rất khó dùng tư cách người lớn khi trao đổi phương pháp với nhau.
Ấn tượng ban đầu thật quá sâu đậm rồi.
Nó là một đứa bé, một đứa bé mới tám tuổi, dù am hiểu sâu, trí tuệ kinh người, nhưng vẫn rất khó khi giao tiếp với nó theo cách quá người lớn.
Đứa bé này, dù gương mặt trông đáng yêu, dễ thương, mặc quần yếm, nhưng phong thái như một quý ông, có thể trông như người trưởng thành, mặt mũi không có nét của trẻ con cùng tuổi, và còn có tác phong trầm ổn cực điểm của người uy quyền.
Nó cực kỳ có uy phong!
Cậu nhóc mà Golan trông thấy đây, ấn tượng đầu tiên khắc quá sâu rồi!
Hữu Hữu trao cho hắn một cái nhìn lạnh băng.
Golan bỗng nghiêm mặt nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Golan lấy lại thần thái đĩnh đạc, nhìn về phía Cung Kiệt nói: “Lần này trở về, bình an cả chứ hả?”
“Chả bình an gì.”
“...?”
Cung Kiệt tiếp: “Trên đường đi gặp phải cảnh sát quốc tế ngăn lại, suýt nữa thì bị mời về tổng bộ ICPO uống trà.”
“Là Tuyết Hồ sao?”
“Ừ.”
“Quả nhiên.”
Sắc mặt Golan chợt trầm xuống: “Người phụ nữ đó thật đúng là âm hồn bất tán.”
Cung Kiệt mặt không biến sắc, nói: “Tiểu đội của quân đoàn Alpha lúc trước cô ta phục vụ, toàn bộ binh sĩ, trừ cô ta ra, đều ૮ɦếƭ dưới họng S***g binh đoàn đánh thuê của tôi. Cô ta cứ ám lấy tôi, tức thấu xương.”
“Kết quả rồi sao?”
“Cô ta không có lệnh truy bắt, cũng không tìm thấy chứng cứ xác thực nên ra về.”
Golan cười: “Anh hẳn đã sớm phát hiện tung tích của cô ta nên dẫn dụ đưa cô ta vào tròng.”
Hiện tại, quyền lực ICPO đang rung chuyển, vị trí tổng trưởng cảnh sát ai cũng đều muốn ngồi lên, thế lực phân chia, quyền lợi cũng phân tán, cho nên, dù mời tôi quay về tổng bộ, cuối cùng, tôi cũng chẳng màng.”
Cung Kiệt nhìn sang Alice: “Cha đâu?”
“Ông chủ à? Ông chủ đã rời đi rồi, vẫn chưa thấy về.”
Trước đó, Cung Thiếu Ảnh đã rời đi vì chuyện hôn lễ của Vân Thi Thi, ông biết hôn lễ của Vân Thi Thi, vấn đề là do dự có nên đi hay không.
Ông không cho ai biết chuyện này, chẳng bảo với ai, sáng hôm đó, dẫn theo một đội lính đánh thuê rời khỏi đảo.
Tới hôm nay vẫn chưa thấy trở về.
“Vẫn chưa trở về sao?”
Cung Kiệt thấy hơi bất an, lo lắng không thôi.
Hữu Hữu và Cung Kiệt nhìn nhau, ngạc nhiên vì anh cũng không nghĩ rằng Cung Thiếu Ảnh không có mặt trên đảo.
Ông không có trên đảo, vậy ông đi đầu rồi?
Cung Kiệt lo lắng, vì chuyện hôn lễ của chị mà cha dường như phiền muộn lắm, không biết cha đã đi đâu, có nguy hiểm gì hay không.
Alice nói: “Yên tâm, ông chủ không sao đâu, hôm qua nhận được tin, ông chủ liền đi Trung Đông.”
Cung Kiệt nghi hoặc hỏi: “Ông ấy đi Trung Đông làm gì?”
“Trong thời gian này, bên Trung Đông xảy ra chiến sự liên miên, có một đơn đặt hàng nên cần phải đàm phán.”
Golan lại tiếp: “Anh không có ở đây nên ông chủ tự mình đi.”
“Vậy khoảng lúc nào thì ông ấy trở về?”
“Không biết chắc được. Ông chủ không nói cho chúng tôi biết thời gian chính xác, nhưng tôi đã phái thêm một tiểu đội đi bảo vệ chu toàn rồi, Kiệt à, anh không cần lo lắng đâu.”
Cung Kiệt gật đầu.
Cùng lúc đó.
Trên quần đảo Bahamas.
Vân Thi Thi đang ngã người trên chiếc ghế dài ngoài bờ cát, nhàn nhã tự tại mà tắm nắng.
Quần đảo Bahamas có khí hậu ấm áp, tại đây không có hai mùa thu đông, bốn mùa đều vô cùng ấm áp.
Đến đây rồi thì sẽ không muốn rời đi nữa.
Vốn dĩ, Bahamas chỉ là trạm dừng chân đầu tiên của kỳ trăng mật, Mộ Nhã Triết chỉ định ở lại đây năm ngày. Nào ngờ, đến ngày thứ năm mà Vân Thi Thi vẫn chưa có ý định rời đi, nên anh liền chiều theo ý của cô.
Dẫu gì thì kỳ trăng mật thì là do cô làm chủ.
Ngày đầu tiên khi đến đây, Mộ Nhã Triết đã đưa cô đi cưỡi ngựa trắng. Ngày thứ hai, cô cố tình dậy thật sớm, dưới sự huấn luyện đặc biệt của anh, cuối cùng cô đã học được cách cưỡi ngựa.
Có điều, cái gọi là học được cách cưỡi ngựa này chẳng qua chỉ là do Mộ Nhã Triết nhất quyết không chịu rời cô nửa bước. Cô ngồi trên lưng ngựa, còn anh thì cầm dây cương, dẫn cô đi dạo khắp bờ biển.
Vân Thi Thi vẫn khá tự tin, cô cảm thấy bản thân nhất định có thể học được cách cưỡi ngựa. Cho dù không cần có anh ở cạnh thì cô vẫn đủ khả năng làm chủ tình hình.
Nhưng mà người đàn ông này sẽ chịu để mặc cô sao?
Vì vậy, sau khi bị bác bỏ ý muốn cưỡi ngựa một mình lần thứ năm, trong phút chốc cô đã cảm thấy không vui!
“Anh xem thường em! Có phải anh cho rằng em rất ngu ngốc, nên mới lo lắng đến vậy?”
“Anh lo em sẽ bị ngã.”
“Làm sao mã ngã được? Những kĩ xảo mà anh dạy em đều đã học được cả rồi!”
Vân Thi Thi nói tiếp: “Em chỉ muốn cưỡi ngựa chạy một vòng thôi mà! Từ lúc học được cách cưỡi ngựa đến giờ, đều là anh cầm dây cương dẫn đi, một chút thú vị cũng chả có.”
Người đàn ông trả lời: “Ngựa mà đã chạy rồi thì những người cưỡi chưa đủ kinh nghiệm nhất định sẽ không kiểm soát được nó. Nhỡ mà ngã, đầu va đập xuống đất trước, thì sẽ không dễ xử lý như là gãy tay gãy chân đơn thuần đâu!”
Vân Thi Thi không thèm nói gì nữa.
Đến ngày thứ tư, Vân Thi Thi chuyển sang mê mẩn chuyện lặn biển.
Mộ Nhã Triết có chứng chỉ lặn biển, lại còn am hiểu chút ít về chụp ảnh, nên đã lặn xuống biển chụp ít ảnh mang về. Vân Thi Thi xem xong thì thích lắm.
Hóa ra thế giới dưới lòng biển lại đẹp say lòng người đến vậy!
Đối với tất cả những thứ mà bản thân chưa hiểu biết, cô lúc nào cũng ôm ấp mong muốn được khám phá.
Cho nên, cô nói là bản thân muốn được lặn biển.
Phải có chứng chỉ lặn biển thì mới được phép lặn một mình. Tuy nhiên, ở thánh địa lặn biển như Bahamas, những người không có chứng chỉ cũng có thể trải nghiệm thú vui này, nhưng không được lặn quá sâu.
Trên đảo có những huấn luyện viên chuyên nghiệp, Vân Thi Thi theo họ học kỹ năng hô hấp và cân bằng áp suất tai cơ bản rồi vội khoác lên bộ đồ lặn.
Mộ Nhã Triết cũng thay đồ lặn, nắm tay cô cùng lặn xuống biển.
Ấn tượng của Vân Thi Thi về lần lặn biển đầu tiên vô cùng sâu sắc.
Cảm giác khi lần đầu lặn xuống biển lạ kỳ vô cùng.
Yên tĩnh, cứ như cả thế giới nhốn nháo bên tai trong phút chốc đã trở lên hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng kêu từ máy hô hấp thì cả người đều được bao bọc và trôi nổi giữa làn nước, cảm giác này rất kỳ diệu. Hóa ra ở trên mặt đất, do lực hút trái đất nên đã dẫn đến cảm giác nặng nề rất lớn.
Cảm giác này cũng không giống như nhảy Bungee, khi cơ thể đột ngột rơi ra không trung, khiến người ta lo sợ.
Ở trong nước, cả người đều không còn trọng lực, trôi bồng bềnh, máy thở cồng kềnh trên lưng sau khi chìm xuống nước cũng mất đi sức nặng, đến mức cô quên luôn rằng trên người mình vẫn đang được trang bị dụng cụ bơi nặng nề.
Ở dưới đáy biển, các giác quan của con người đều bị hạn chế. Thi giác kém đi, khứu giác bị cản lại bởi mặt nạ, miệng thì không nói được, tai thì không nghe thấy gì, lại còn bị nước bao bọc, nên có hơi lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc