Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1640

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tòa lâu đài này là do Cung Thiếu Ảnh bỏ tiền ra mua, rồi còn chuyển cả lâu đài đến hòn đảo này.
“Chuyển cả tòa lâu đài?!”
“Chi phí chuyển một tòa lâu đài cũng tương đương với chi phí xây mới. Dù sao thì, vượt qua hai đại dương lận mà.”
“Thật là đáng sợ...”
Hữu Hữu buột miệng một câu: “Đúng là nhà tư bản đáng ghét.”
“Gì thế này?”
Cung Kiệt mỉm cười, ý vị sâu sắc nói: “Tài sản của Cung gia chắc chắn nằm ngoài trí tưởng tượng của người thường.”
“....”
Khóe môi Hữu Hữu giật giật. “Tiền nhiều đến mức nào?”
Cung Kiệt đáp: “Tài sản khó có thể nhìn ra hết được.”
Hữu Hữu: “....”
Khó nhìn ra hết được...
Thật là đáng sợ.
Khó tưởng tượng nổi, nếu cha và Cung gia là địch, thì có thể biết được kết cục sẽ thê thảm đến thế nào.
Cậu đứng lên, lòng không khỏi có chút lo lắng, nếu là Cung Thiếu Ảnh... Cũng chính là ông ngoại của cậu, bất luận trong trường hợp nào, ông đều không nhận cha, nên làm sao bây giờ.
Cậu hiểu tính tình của Cung Thiếu Ảnh, mười phần cố chấp, dù ông ở địa vị cao, nhưng mãi vẫn không quên bà ngoại. Mà khi còn trẻ trung nhiệt huyết, ông cũng là người như thế, bất luận làm chuyện gì, cũng đều cố chấp, giữ lấy ý mình!
Nếu ông ngoại khăng khăng không nhận cha cậu, cậu cũng chẳng còn cách nào thuyết phục.
Nhưng...
Cậu càng lo hơn nếu Cung Thiếu Ảnh dùng các thủ đoạn khác để đối phó với cha.
Cung Kiệt nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu trầm tư, cũng hiểu cậu lo lắng chuyện gì.
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên vai Hữu Hữu, Cung Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm vai cậu, hỏi: “Nếu thật sự có một ngày, ông ngoại và cha cháu phải một mất một còn, thì cháu sẽ về phe ai?”
“Mẹ ở phe nào thì cháu về phe ấy.”
Cung Kiệt cười: “Nếu mẹ cháu đứng về phía ông ngoại, cháu cũng thế à? Còn cha cháu thì sao? Cháu thực sự mặc kệ à?”
Hữu Hữu buột miệng theo bản năng: “Đương nhiên không phải rồi!”
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra lời mình vừa nói, mặt liền nóng bừng lên, vẻ lúng túng nói: “Cháu không thể...bỏ mặc cha, không quan tâm được!”
Mẹ cũng thế.
Họ là người một nhà, là một phần không thể chia lìa.
Mẹ sẽ luôn luôn đứng về phía cha, cậu cùng Tiểu Dịch Thần cũng sẽ ủng hộ cha vô điều kiện!
“Còn cậu thì sao?”
Hữu Hữu hỏi: “Nếu có một ngày, cậu cũng trong thế kẹt đó, thế khó xử đó! Cậu sẽ nghe theo lời ông, đối phó với cha cháu không?”
Cung Kiệt nhíu mày, bỗng dưng đứng phắt dậy, tựa vào lan can, bật ra một câu: “Cậu sẽ không làm chuyện khiến chị gái đau lòng.”
Sẽ không bao giờ.
Nếu là thật, nếu vạn bất đắc dĩ, chuyện đó thật sự xảy ra, dù có chống lại cả thế giới, dù bị cha trở mặt thành thù, thành địch thủ của nhau, anh cũng sẽ kiên quyết đứng trước mặt Vân Thi Thi mà bảo vệ.
Trước khi còn chưa sinh ra, cả hai đều là một phần không thể tách rời, cho đến khi lớn lên, cũng vẫn thân mật khăng khít.
Còn với cha, không phải là không có tình cảm, dù cách xa Vân Thi Thi lâu như vậy, nhưng trong cảm nhận của Cung Kiệt, vị trí của Mộ Khuynh Thành và Vân Thi Thi vĩnh viễn không thể thay đổi.
Thật sự ngày đó có đến...
Anh vẫn sẽ đứng bên cạnh Vân Thi Thi.
Anh luôn kiên định với lập trường này, dù có thế nào, đều không thể thay đổi.
“Cậu khẳng định sẽ đứng về phía mẹ!”
Hữu Hữu nói: “Nhưng cậu có thật sự sẵn sàng rời bỏ Cung gia không?”
Dù gì thì, một khi rời bỏ Cung gia, Cung Kiệt thật sự sẽ hai bàn tay trắng.
“Bỏ được.”
Cung Kiệt cúi đầu, nhìn đứa cháu, nói: “Nhưng cậu không hy vọng ngày đó sẽ đến.”
Tàu hàng chậm rãi neo lại bờ.
Cung Kiệt bước khỏi thuyền, trông thấy Hữu Hữu đứng ở cảng, đang nhìn ra tòa lâu đài phía xa xa, khó khăn cất bước.
Có lẽ trong lòng có chút sợ sệt?
Tóm lại, khi thật sự đặt chân lên vùng đất này, nhất thời cậu không biết nên tiếp cận thế nào.
Cung Kiệt quay đầu lại nhìn, thấy đứa cháu vẫn chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích, vẻ mặt khó đoán, không biết khóc hay cười.
“Thế nào? Sợ gặp ông ngoại à?”
Hữu Hữu lấy lại tinh thần, nhếch miệng: “Sao lại không sợ ạ? Nghe đồn, Cung Thiếu Ảnh có địa vị cao, thủ đoạn tàn nhẫn, một người tiếng tăm hiển hách như thế, dù có là ông ngoại cháu, cũng phải sợ hãi thôi.”
“Cháu cũng biết sợ à?”
Cung Kiệt không tin nổi: “Thằng cháu của tôi không sợ trời không sợ đất, thế mà lại sợ ông ngoại sao?”
Anh bước đến, ôm đứa cháu vào lòng, gãi mũi nó: “Đừng lo, không sao đâu.”
Cuối cùng, Hữu Hữu cũng thổ lộ nỗi lo của mình: “Cậu à, nếu ông ngoại không chấp nhận cha cháu thì làm sao đây?”
“Còn có cậu mà.”
Cung Kiệt nói: “Lại nói, cháu còn không xuất hiện trong tổ đặc biệt EITS.”
*EITS, Thiên Nhãn, từ viết tắt trong tiếng Anh.
Kế hoạch Thiên Nhãn gồm một tổ có chuyên môn đặc biệt mà cậu cũng góp mặt, trong tổ, dường như tập hợp toàn những bộ óc hàng đầu thế giới, nắm trong tay các nhà bác học thiên tài nghiên cứu những ngành khoa học kỹ thuật tiên tiến, là tinh anh trong mọi lĩnh vực, báu vật của Tập Đoàn Cụ Phong.
Hữu Hữu chỉ giao tiếp với họ qua Internet, ấn tượng sâu đậm nhất chính là các thiết kế trưởng trong tổ đặc biệt.
“Họ cũng ở trong Tập Đoàn Cụ Phong sao?”
“Đương nhiên. Trừ cháu ra, tất cả các thành viên của tổ EITS đều đóng ở tổng bộ.”
Cung Kiệt nói tiếp: “Cậu đưa cháu đến gặp họ.”
“Được ạ.”
Hòn đảo lớn như thế được chia thành năm khu chính, trong đó, vị trí của cung điện nằm ngay trung tâm, ngoài ra, bốn khu còn lại gồm trung tâm trị liệu, trung tâm nghiên cứu khoa học, tổng bộ Tập Đoàn Cụ Phong, cùng văn phòng tổ đặc biệt Thiên Nhãn.
Hòn đảo đươc bao bọc bởi tấm lưới bảo vệ vô hình khổng lồ. Mạng lưới bảo vệ thông tin này, cùng với tên lửa chống tên lửa đạn đạo, tạo thành tấm lưới vô hình. Nơi này được bao bọc trong tấm lưới ấy, dù là radar có độ chính xác cao, cũng khó lòng định vị.
Ngoài ra, một khi có người ngoài đột nhập, cả hòn đảo sẽ khởi động cơ chế phòng thủ.
Dù đây chỉ là một hòn đảo, nhưng đừng lấy đó mà khinh thường. Nó từng là thành trì vô cùng quan trọng của quốc gia M. Hiện giờ, nó đã bị Cụ Phong chiếm hữu, bất luận là ai cũng khó có thể bước đến gần.
Đến văn phòng tổ đặc biệt mất khoảng nửa giờ đi xe. Khi xe dừng hẳn trước một tòa nhà có kiến trúc nguy nga, Hữu Hữu bước xuống, kinh ngạc nhìn tòa nhà với kiến trúc vô song hiện ra trước mặt, trợn tròn mắt, há mồm ngạc nhiên.
“Đỉnh quá đi!”
Cung Kiệt thấy cậu kinh ngạc đến ngây người, nhất thời cảm thấy vô cùng đáng yêu, nổi cơn phấn khích, xoa lấy xoa để đôi má nho nhỏ, hồng hồng của nó: “Cậu thích vẻ mặt lần đầu ngắm nhìn thế giới bên ngoài của cháu đấy.”
“Cái gì chứ?”
Hữu Hữu hờn dỗi giật bàn tay đang xoa của anh ra, phản pháo: “Cái gì mà gọi là chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài chứ!?”
“Được rồi. Vào thôi!”
Cung Kiệt nói tiếp: “Cậu thấy rất tò mò nhé, các thành viên trong tổ gặp cháu thì sẽ nghĩ gì nhỉ.”
“Vậy là ý gì chứ?”
“Cậu đây cho tới giờ còn chưa tin, cháu thực sự chỉ mới bảy tuổi.”
Hữu Hữu: “...”
Có gì mà không tiếp nhận được chứ?
Cung Kiệt ngồi xổm trước mặt cậu, vẻ bí ẩn nói: “Cháu có biết trong số các tổ viên, nhà bác học trẻ nhất có học vị cao nhất là bao nhiêu tuổi không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc