Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1637

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nét mặt Tuyết Hồ có chút khó coi.
Jack lập tức thu lại ý cười trầm giọng nói: “Tôi nghi ngờ anh cùng đám người buôn lậu VK quốc tế có quan hệ với nhau, do đó…”
Cung Kiệt lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta: “Không cần nghi ngờ, tất cả hàng hóa trên thuyền này đều là đồ chơi mà thôi.”
“Đồ chơi?”
Jack cười giận dữ: “Đồ chơi, anh nói dối không chớp mắt.”
Nét mặt Tuyết Hồ xanh mét: “Cung Kiệt! Cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, anh hãy mở tất cả các kho hàng ra đi!”
“Không có lệnh khám xét tôi có quyền từ chối yêu cầu này!”
Tuyết Hồ nắm chặt nắm đấm nét mặt u ám.
Đúng lúc này mấy nhân viện cảnh sát trẻ tuổi đi đến, nhìn mặt nhau vài lần rồi sau đó tiến vào báo cáo tình huống.
Thật ra tất cả đều giống như những gì Tuyết Hồ dự liệu, ba người cảnh sát này còn chưa đi đến gần kho hàng đã nhìn thấy mười mấy thùng đạn dược nằm rải rác trên boong tàu. Tiến thẳng về phía trước sẽ nhìn thấy một nhà kho bên trong chứa đầy S***g ống và đạn dược. Với số đạn dược này đủ để kết Cung Kiệt vào tội ૮ɦếƭ rồi huống hồ gì bên cạnh nó còn có thêm 3 kho hàng nữa.
Mặt dù không có lệnh khám xét không thể mở cửa kho nhưng chỉ cần dựa vào những chứng cứ này cũng đủ thành lập tội danh và bắt giữ Cung Kiệt rồi!
Mấy người cảnh sát quay lại và kéo một thùng VK lớn đến trước mặt Cung Kiệt. Jack nhìn số lượng chứng cứ trước mặt, anh ta đắc ý nhìn về phía Cung Kiệt rồi cười lớn nói: “Cung Kiệt! Đây thật sự là món quà không tệ đó nha! Tôi thực sự muốn lập tức bắt anh về tổng bộ để mời anh uống một chén rồi đó!”
Những năm gần đây vì đuổi bắt Cung Kiệt đã có rất nhiều cảnh sát hình sự quốc tế hi sinh nhưng vẫn không thể bắt Cung Kiệt về quy án được.
Số tiền truy nã Cung Kiệt đã lên đến 10 triệu USD, không giống như Tuyết Hồ, Jack đuổi bắt Cung Kiệt là vì món tiền thưởng này.
Nếu có thể đem Cung Kiệt về quy án thì cả đời này Jack không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này.
Cung Kiệt mặt không chút thay đổi đứng ở một bên khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua nét mặt của Cung Kiệt liền biết cậu có cách để thoát thân.
Jack xoay người duỗi hai tay về phái Cung Kiệt cao giọng cười to một tiếng, nét mặt sảng khoái nói: “Chẳng lẽ những thứ này không phải là chứng cứ sao?”
Khóe môi Cung Kiệt nâng lên anh ta lười biếng đứng dậy chậm rãi đi qua.
Những cảnh sát khác có vẻ rất phấn khích! Không đơn giản chỉ vì đống VK này cũng không phải vì bọn họ đã bắt thành công tội phạm truy nã quốc tế mà là bởi vì bọn họ cuối cùng cũng sắp bắt được Cung Kiệt nhân vật trong truyền thuyết – Thái tử của tập đoàn Cụ Phong!
Việc này có ý nghĩa gì? Tức là họ đã lập được công lao hiển hách.
Đây chính là Cung Kiệt đó!
Người đàn ông trẻ tuổi là một trong ba tội phạm cần truy nã buôn lậu VK, tên của anh ta liên tục xuất hiện trong bản truy nã trong mấy năm nay.
Kết quả như vậy làm cho bọn họ mừng đến muốn nhảy cẫng lên! Nhiều năm cố gắng như vậy rốt cuộc cũng không uổng phí rồi. Trên mặt của những cảnh sát này hiện lên sự vinh quang chiến thắng!
Đáy mắt Cung Kiệt lóe lên sự bí hiểm, anh ta đi đến bên cạnh Jack, anh ta cúi đầu, con ngươi đảo sang thùng VK đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bên cạnh.
Lúc này có 2 người cảnh sát vì H**g phấn đã tiến lên phía trước, anh ta cầm lấy một khẩu S***g trường dùng hai tay đưa khẩu S***g đến trước mặt Jack: “Sếp! Đây là VK chúng tôi lục soát được ở khoang thuyền phía sau. Hiện tại xin ngài hạ lệnh bắt giữ tội phạm đi.”
Cung Kiệt mỉm cười, chậm rãi cầm lấy một khẩu Desert Eagle từ trong rương ra, xoay xoay vài vòng, ánh mắt đảo qua phía người đang im lặng kia một hồi rồi quay sang nói với Vân Đạm Phong: “Đây chỉ là những món đồ chơi mà thôi, các người chắc chắn là vì những món đồ chơi này mà bắt tôi sao?”
“…”
Khi anh nói với Vân Đạm Phong câu này, toàn bộ khoang tàu chìm vào im lặng. Ngoại trừ Hữu Hữu ra, tất cả những người còn lại đều cứng đờ, mặt không có chút biểu cảm.
Lúc này, đến sắc mặt của Jack trở nên xanh ngắt.
Món đồ chơi?
Những cây súng giá trị này lại bị anh ta nói thành… món đồ chơi?
Nói đùa gì thế này!
Cả đám người như hóa đá.
Tuyết Hồ cười lạnh nói: “Cung Kiệt, đây có phải đồ chơi không, anh đừng lãng phí thời gian của mọi người?”
Viên cảnh sát dưới trướng thay hắn lau chùi cây súng lục rồi đưa tới trước mặt, ánh mắt vô cùng chân thành nói: “Thưa sếp! Đây tuyệt đối không phải đồ chơi! Đây tuyệt đối là súng thật đạn thật! Xin sếp lập tức ra lệnh bắt người!”
Cung Kiệt tươi cười quay đầu lại, vẫn cầm súng phe phẩy trên tay, động tác vừa tao nhã vừa chậm rãi, ngữ điệu trầm thấp nói: “Tôi nói là đồ chơi thì chính là đồ chơi. Hay là chúng ta thử một chút?”
Họng súng đen ngòm hướng về ấn đường của Tuyết Hồ, tất cả mọi người đều khẩn trương, lần lượt cầm súng lên hướng về phía Cung Kiệt.
Dường như là chỉ cần anh ta bóp cò thì một giây sau, bọn họ sẽ bắn chết anh!
Cung Kiệt bỉu môi, bóp cò, “bang” một tiếng nhưng lại không có đạn bay ra, chỉ có một tia laser đỏ chuẩn xác chiếu vào ấn đường của hắn.
Tuyết Hồ giật mình, có chút không ngờ đến.
Súng này…
Đúng là giả sao?
Cung Kiệt rút súng lại, vừa nhìn chằm chằm vào Jack vừa đi đến trước rương hàng, tùy tiện cầm lên một cây Desert Eagle, nhắm xuống mặt sàn rồi bóp cò, “bang” một tiếng, lại là một tia laser chiếu ra.
Đây thật sự là súng giả sao?
Gương mặt của Jack bị chấn động không thể tả!
Những thứ này là đồ chơi, căn bản không có lực sát thương!
Chẳng trách anh ta dám để chúng ta tùy tiện lục soát, không chút gì là sợ hãi!
Tuyết Hồ lại nghĩ đến gì đó, đến trước xe chở hàng của Dimon, mở cửa rồi lấy từ bên trong ra một vài món đồ chơi, xem xét thật kỹ lưỡng. Vẻ ngoài giống như vậy nhưng lại không phải là súng thật!
Cô bị anh ta tính kế rồi.
Trừ phi là anh ta sớm đã biết bị theo dõi, nên những cây súng đồ chơi này đều là đồ dùng để che mắt!
Dimon cảm thấy vô cùng sửng sốt, trừ phi là tên nhóc này đã sớm biết bị hình cảnh quốc tế theo dõi, cho nên dùng súng đồ chơi để làm hàng giao dịch. Cậu ta cố ý dùng súng giả để qua mắt.
Biểu cảm của Tuyết Hồ vô cùng phức tạp, cô quẳng súng lại vào rương hàng, quay lại trước mặt Cung Kệt, nắm lấy cổ áo anh ta rồi trừng mắt, nghiến răng nói: “Anh chơi tôi sao?” Cung Kiệt cười nhẹ: “Tôi nào dám?”
Tuyết Hồ ra lệnh: “Mở toàn bộ các thùng hàng ra cho tôi!”
“Thưa sếp, trừ phi có lệnh lục soát, nếu không tôi có quyền từ chối yêu cầu vô lý này của cô!” Cung Kiệt vô cùng tự nhiên cắt ngang lời cô, miệng như mỉm cười lại như có ẩn ý gì khác: “Nếu không, thưa sếp, cô đang xâm phạm nhân quyền đấy!”
“Muốn có lệnh lục soát đúng không?”
Tuyết Hồ cười lạnh, cầm lấy điện thoại vệ tinh đi ra một bên rồi gọi về cho tổng bộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc