Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1636

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thế nhưng, những đường cong này không khiến cho dáng người cô thô mà trái lại thêm mấy phần mạnh mẽ cho gương mặt yêu tinh của cô.
Cả đám người đứng yên, nghiêm chỉnh đợi đám cảnh sát đi đến.
Cung Kiệt mở to mắt nhìn cô gái kia đi đến trước mặt anh.
Anh nhìn xuống từ trên cao, cô ngẩng đầu nhìn lướt qua anh, sau đó đi ngang qua.
Lúc đi qua đầu vai anh, đột nhiên cô dừng bước, chạm nhẹ vào vai anh, hứng thú nói: "Cung Kiệt, anh lại rơi vào tay tôi rồi."
Tuyết Hồ quan sát anh, nói tiếp: "Tôi đuổi theo anh đã ba tháng rồi."
Cung Kiệt cười nhẹ, nụ cười kia giống như châm biếm trong mắt cô!
Anh lạnh lùng nói: "Cô làm gì được tôi."
Tuyết Hồ lạnh giọng: "Cứ chống mắt lên xem!"
Mấy tên Mỹ đứng trước thùng chứa hàng, mặt đối mặt, bắt đầu khoa tay múa chân, chẳng hiểu gì cả, có bịt tai lại vẫn nghe tiếng ngoại ngữ xí xô xí xào, quả thật làm người khác buồn bực.
Ngay lúc này, Dimon đứng bên cạnh cũng có hơi bối rối, làm sao biết được cảnh sát hình sự quốc tế sẽ đuổi đến nên không có chuẩn bị, chỉ có thể giơ tay chịu trói, nhìn thấy người dẫn đầu, ông ta cười gượng một cái.
Người đàn ông tóc vàng đứng bên cạnh Tuyết Hồ H**g phấn huýt sáo với Dimon đang đứng ở cửa khoang tàu, dường như tâm trạng rất tốt, khuôn mặt vui vẻ: "Dimon, lại là lão già ông à! Bị chúng tôi đuổi bắt nữa rồi! Chỉ trong vòng một tháng chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ? Ông còn nhớ tôi không?"
Sao không nhớ cho được!
Mặt ông ta thoáng qua vẻ luống cuống: "Jack, sao lại là cậu?"
"Sao không thể là tôi? Đoạn đường đuổi bắt ông quả thật kịch tính đến ngẹt thở đấy!"
Trong lĩnh vực này, các con buôn VK khá quen thuộc với đội cảnh sát!
Suy cho cùng, một người là mèo, một người là chuột, ra ngoài làm việc, sao tránh khỏi chuyện ***ng mặt họ!
Lúc trước, ông ta không chỉ bị tên này tóm một lần! Chỉ là khổ nổi không có chứng cứ, Dimon lại vô cùng xảo quyệt, vậy nên thoát khỏi tay hắn mấy lần!
"Ha ha! Xem này, thật là nhiều hàng! Đủ cho ông ở trong ngục nửa đời còn lại đó! Hôm nay có chứng cứ xác thực thế này! Ông đừng hòng có thể trốn!"
Jack xoa xoa tay, cực kỳ H**g phấn!
Dimon cũng là người trãi qua sóng to gió lớn, ông ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh: "Sếp à, tôi chỉ là một thương nhân bình thường thôi, cậu cần gì phải làm khó dễ tôi hết lần này đến lần khác chứ?"
Jack nheo mắt nguy hiểm, lặng lẽ quan sát ông ta mấy lần, lạnh lùng giễu cợt: "Hơ! Ha Ha! Ông đang đóng phim Holywood à? Thương nhân bình thường ư? Thương nhân bình thường đều buôn bán thứ này sao?"
Nói xong, hắn lập tức xoay người, đôi mắt chim ưng chuyển hướng sang Cung Kiệt, lạnh lùng nói: "Hôm nay, mấy tên cặn bã các ngươi một người cũng đừng hòng trốn thoát!"
Khuôn mặt Cung Kiệt cứng đờ, sau đó chuyển sang tối sầm, tay giữ lấy S***g theo bản năng.
Jack xoay người, phất tay ra lệnh: "Lục soát cho tôi!"
Tuyết Hồ leo lên tàu hàng, cô khoanh tay, dù bận rộn nhưng vẫn tựa vào khoang thuyền, nhàn nhạ dò xét mọi ngóc ngách của tàu hàng.
Cấp dưới của cô đang lục soát tàu hàng mà không gặp trở ngại gì.
Cuối cùng, Dimon có hơi loạng choạng, cắn chặt môi.
Hôm nay, đạn dược còn đưa chuyển đi được một nửa, phần lớn hàng còn ở trên tàu, còn cần lục soát nữa sao? Chỉ cần họ tùy tiện dạo một vòng, không bao lâu sau đã có thể tìm được tội chứng!
Lần này thật sự là... Là đường cùng rồi!
Tuyết Hồ này, quả thật là âm hồn bất tán!
Ở trụ sở chính Newyork, có vẻ như cô gái này đặc biệt để mắt đến mấy con buôn VK.
Cô đã không tiếc thời gian nửa tháng và sức lực, truy đuổi từ Mỹ đến Nga, sau đó kiên nhẫn lênh đênh trên biển mấy tháng!
Vì để cắt đuôi cô, Dimon cố tình đi vòng vòng trên biển mười mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cô!
Cuối cùng, thấy đội ngũ của cô sắp đuổi đến nơi, dưới tình huống bất đất dĩ, ông ta cắn răng ném số lớn đạn dược xuống biển, vất vả lắm mới trốn được sự truy đuổi của cô ta!
Nhớ lại lần đó... Hơ, đến nay Dimon vẫn còn run rẩy, thật ra lòng hắn vẫn còn rỉ máu.
Mẹ nó!
Mấy tấn hàng hóa, vì để tránh con tiểu hồ ly mà phải ném xuống biển cho cá mập ăn!
Lúc đến nơi, suýt chút nữa ông ta đã bị người thuê cho một phát S***g vào đầu rồi!
Chỉ cần nghĩ lại chuyện đó ông ta lập tức cắn chặt răng, hận Tuyết Hồ tận xương tủy!
Hôm nay gặp lại, hận không thể bỏ cô ta vào bao bố ném xuống biển nuôi cá mập!
Cái này gọi là kẻ thù gặp nhau, đỏ mặt tía tai.
Không thể không nói, nghị lực của Tuyết Hồ đối với tội phạm không chỉ đơn giản là kiên trì!
Lúc này, sắc mặt ông ta có hơi tái nhợt, run sợ nhìn Tuyết Hồ, cô đứng đó không nói gì, hai tay ôm ***, dáng vẻ bình thản không hề sợ hãi, đôi mắt sắc bén nhìn Cung Kiệt chằm chằm.
Chỉ là, ánh mắt vô cùng dữ dội, giống như xoáy vào tận xương cốt anh.
Jack nhàn nhã đảo mắt một vòng, đột nhiên nhìn thấy Cung Kiệt đang chau mày đứng bên cạnh, hắn nở nụ cười hứng thú đi đến trước mặt anh, cuối đầu quan sát mấy lần, nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cung Kiệt, anh cũng có ngày hôm nay à. Anh có biết vì bắt anh mà chúng tôi theo dõi bao lâu trên biển không? Về trụ sở chính uống trà với chúng tôi đi."
Cung Kiệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đôi môi thản nhiên nhếch mội cái, lúc này mới ung dung trả lời rành rọt bằng tiếng anh: "Tiên sinh, tôi phạm tội gì vậy, anh muốn bắt tôi sao?"
"Dựa vào chuyện anh vận chuyển đạn dược!"
"Hơ? Vậy anh cũng phải đem chứng cứ ra mới được."
Nụ cười của Jack cứng đờ ở khóe miệng, hắn nhìn chằm chằm Cung Kiệt hồi lâu, hắn nghiến răng nói: "Anh thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Anh cũng vậy, chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định."
Jack định nói gì đó, đột nhiên cấp dưới báo cáo, đa số kho hàng không mở ra được.
Tuyết Hồ nghe vậy, lập tức nói với Cung Kiệt: "Nói người của anh mở kho hàng ra!"
Cung Kiệt hờ hững xoay người quan sát cô, ưu nhã hỏi ngược lại: "Cô có lệnh lục soát không?"
Tuyết Hồ nhất thời cứng họng.
"Không có."
Đột nhiên, Cung Kiệt bật cười.
"Không có, vậy mà cô dám lục soát thuyền của tôi sao?"
Cung Kiệt vặn hỏi lại: "Ai cho cô quyền đó hả?"
Biểu cảm của Tuyết Hồ có hơi vặn vẹo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc