Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1633

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Quãng thời gian trước còn lộ ra tin tức một tàu chở hàng quốc gia đi qua vịnh Aiden bị hải tặc Xô-ma-li bắt cóc, tài sản trên thuyền bị ςướק đoạt sạch sẽ, thuyền viên bị giết, thuyền trưởng bị bắt cóc, chính phủ ra mặt giao thiệp nhưng tiền chuộc xảy ra vấn đề, thuyền trưởng trực tiếp bị giết.
Chuyện này còn trở thành cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất trong lịch sử đất nước đó, quốc dân đối với chuyện chính phủ đàm phám bất lực vô cùng oán giận.
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ sau khi lên thuyền liền hối hận rồi.”
“…”
Hữu Hữu trong lòng thầm oán, nhất định là ૮ɦếƭ rất thảm đi.
Những hải tặc đáng thương kia, khí thể hùng hổ xông lên tàu, nghênh tiếp bọn họ thế nhưng là mấy khẩu đại pháo, Cung Kiệt ra lệnh một tiếng, lập tức tiễn bọn họ về với cát bụi, còn dư lại vài tên, vốn dĩ là muốn chạy nhưng tàu của họ bị vũ trang trên tàu của Cung Kiệt làm đắm rồi.
Đắm…
Chỉ cần tưởng tượng cái hình ảnh kia, thật sự đủ kinh tâm động phách.
"Ra tay thật là độc ác."
Cung Kiệt vô tội nói:
“Bọn họ muốn đưa đầu vào, cậu cũng không có cách nào.”
“…”
Ngày hôm sau, tàu đến bến cảng Vidoman.
Thời gian giao dịch là đúng mười một giờ đêm, nhưng địa điểm là ở cảng Minh Hải. Còn cách thời gian giao hẹn nửa giờ.
Cung Kiệt vốn muốn để Hữu Hữu ở lại, Hữu Hữu lại nói muốn cùng anhva chạm xã hội.
Cung Kiệt cũng không phản đối.
Cùng Cụ Phong giao dịch hình như là quân đội của Nga. Thương nhân buôn bán VK, tên là Dimon, là một người đàn ông trong niên ngoài 50 tuổi, cựu không quân Liên Xô, từng phục vụ trong quân đội Liên Xô cũ.
Sau khi quân đội Liên Xô giải thể, Dimon lập nghiệp bằng cách tự mình bán kho VK quân sự, lai lịch khôn lớn nhưng cũng không nhỏ, chủ yếu coi trọng thị trường vũ khi Đông Á. Nắm giữ thị trường tiêu thụ không nhỏ trên Internet, cũng được coi là một gã khổng lồ nhỏ.
Nhiều năm cùng Cụ Phong có giao dịch qua lại, cũng trở thành lão khách hàng mấy chục năm qua của Cụ Phong, giao tình coi như cũng sâu hơn.
Hữu Hữu ở trên thuyền cũng nghe Cung Kiệt nhắc qua về người đàn ông này, là một nhân vật cáo già, bản tính tham lam, đây chính là bản sắc đặc thù của thương nhân, ngoài ra cũng không có gì nguy hiểm.
Ở trong mắt cậu, các thương nhân quân sự cũng không khác thương nhân bình thường, đều là làm ăn, đều dựa vào buôn bán hàng hóa kiếm tiền, cũng không có cái gì khác, chỉ có điều hàng hóa của thương nhân quân sự tương đối nguy hiểm mà thôi.
Hữu Hữ hỏi:
“Cậu, nội dung giao dịch lần này là cái gì?”
Cung Kiệt đáp:
“Hàng hóa giao dịch bao gồm 300 trái ***, 5000 khẩu S***g trường, một vạn khẩu S***g lục cùng với mười vạn viên đạn S***g trường, tiền giao dịch là tám triệu nguyên."
Nói xong, anh lại từ trong cặp công văn móc ra mấy phần hiệp ước.
“Hết thảy đã cùng Dimon bàn bạc xong xuôi, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.”
Hữu Hữu gật gù, không tiếp tục nói nữa, kín đáo làm xong sớm giao dịch sau đó trở về ngủ, cậu bây giờ buồn ngủ lắm.
Một nhóm xe ô tô màu đen mang theo hai chiếc xe tải lớn chậm rãi lái vào bến cảng.
Thời điểm Dimon mang theo một đám thủ hạ chạy tới bến tàu, xuyên qua cửa sổ từ xa có thể nhìn thấy chiếc tàu hàng to lớn bắt mắt, trong nháy mắt có thể trông thấy một đoàn người đứng trước bến tàu.
Đêm khuya, cảm giác đặc biệt mát mẻ, giờ đây bến cảng bị ánh trăng bao phủ, trông có vẻ đặc biệt tiêu điều.
Đoàn xe vững vàng mà ngừng ở bên bến tàu, ba nam nhân trên người mặc tây trang màu đen xuống xe tiến lên đón, đi tuốt đàng trước chính là người lần này cùng anh giao dịch, Dimon, mà phía sau hắn mang theo hai người bảo tiêu bảo vệ hắn chu toàn cùng với ba thợ vận chuyển hàng hóa.
Người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ngũ quan khá đẹp, để hai bát tóc mai đen nhánh, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt. Khi cử động, ông có một phong thái nho nhã như người Nga và sự anh võ như một quân nhân.
Cung Kiệt mở cửa xe, khi anh ôm Hữu Hữu đi đến trước mặt ông, khuôn mặt Dimon thoáng qua một vẻ biến sắc, ngờ vực quan sát đứa bé. Thần sắc không có quá nhiều sự đề phòng, còn về lễ tiết thì vẫn rất phong độ như thường ngày, hai người lịch sự bắt tay nhau.
“Ngài Dimon, hàng đã đến đủ, mời kiểm hàng.”
Dimon gật đầu, biểu cảm ấm áp hơn một chút. Trong ánh mặt có một chút giảo hoạt: “Hàng tôi muốn đều đang ở trên tàu sao?”
“Đương nhiên.”
Dimon vuốt cằm nói: “Thỏa thuận và tiền giao dịch đều đã chuẩn bị xong rồi, nhưng trước đó có thể cho tôi kiểm hàng một chút không?”
Cung Kiệt mỉm cười: “Đương nhiên.”
Dimon cười nhìn sang một bên, ý bảo hai đàn em lên tàu kiểm hàng.
Cung Kiệt cũng lập tức sai người lấy mẫu hàng giao dịch lần này, mở hết thùng này đến thùng khác. Anh tiện tay lấy một khẩu FNFNC tự động đi đến trước mặt Dimon, mỉm cười dùng tiếng Nga giải thích nói: “Thật vinh hạnh có thể cho ngài xem trang bị của cuộc giao dịch lần này. Súng trường FN được cải tiến từ súng FNCAL, dùng loại băng đạn M16 tiêu chuẩn, bán tự động. Có thể tự động bắn ra ba điểm. Cách lên nòng giống như thiết kế của AK-47, độ chuẩn xác rất cao, lực sát thương cũng lớn.”
Hữu Hữu có chút sửng sốt.
Không ngờ là cậu có thể nói được tiếng Nga.
Tiếng Nga rất khó, gần với tiếng Ả Rập.
Chuyện cậu không biết chính là, Cung Kiệt biết đến năm loại ngôn ngữ, trong đó tiếng Ả Rập và tiếng Nga là thuần thục nhất.
Dimon nhận lấy cây súng trường. Loại súng này thật sự có chút nặng, một tay ông nắm súng, một tay nhẹ nhàng sờ trên thân súng. Người chế tác ra nó cũng thật là tinh tế, ít nhất chỉ vừa nhìn qua cũng đã có thể phân biệt được với hàng chợ đen. Một khẩu súng như vậy ở chợ vũ khí có thể có giá một ngàn rưỡi một cây, Cụ Phong lại ra giá một ngàn, thật là quá hậu đạo rồi.
Vũ khí xuất xưởng từ Cụ Phong trên mọi phương diện đều hoàn mỹ. Dimon cảm thấy rất vừa lòng. Buông cây súng trường xuống, ông liền cầm lên một cây Desert Eagle, ngắm nghía một hồi rồi nhắm xuống đất bóp cò, “đoàng” một tiếng, uy lực thật lớn.
Một lát sau, các đàn em quay lại gật đầu với ông ta, chứng tỏ hàng hóa đầy đủ.
Dimon một mặt cúi đầu chậm rãi chơi với cây súng trong tay, một mặt thấp giọng ra lệnh: “Sritov, ký tên nhận hàng đi.”
Đàn em gật đầu, lấy ra hai bản thỏa thuận rồi hoàn thành việc ký kết cùng với Cung Kiệt.
Cung Kiệt phái người mở hai rương nhỏ ra, bên trong đầy ắp tiền đô, tiến lên kiểm tra, nhưng lại phát hiện chỉ có sáu triệu đôla.
“Cung Thiếu, số tiền giao dịch không đúng!”
Cái gì? Không đúng?
Cung Kiệt vẻ mặt nghi hoặc xoay người, đàn em vội vã tiến lên phía trước kiểm tra lại một lần, lúc này anh mới trầm giọng nói: “Ngài Dimon, ngài chắc chắn ở đây có tám triệu đô la chứ?”
Dimon nheo mắt lại nhìn về phía anh, lời nói có chút bất mãn: “Theo giá thị trường, sáu triệu đã là rất cao rồi.”
Cung Kiệt chớp mắt, nhếch miệng cười: “Ý ngài Dimon là muốn trả giá với tôi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc