Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1629

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Yến Thừa đối với hiện giờ tình huống của Mộ thị, cũng mơ hồ hiểu, nhưng anh ta không tài giỏi như Mộ Nhã Triết, càng không có đầu óc kinh doanh như anh, nếu có được một nửa thiên phú thương nghiệp như Mộ Nhã Triết, có lẽ anh ta cũng có năng lực dẫn dắt Mộ thị, hóa giải nguy cơ.
Giống như lúc trước, Mộ Thịnh chịu sự đả kích của nhà họ Cung, không gượng dậy nổi, khi Mộ Nhã Triết kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc, liền nhanh chóng thay đổi cục diện, không qua mấy năm, liền có thể vực dậy Mộ thị trở nên huy hoàng như trước!
Nhưng anh ta không phải Mộ Nhã Triết, càng không có đầu óc như anh, cũng không biết lúc trước anh đã làm gì để có thể ngăn được cơn sóng dữ!
Mộ Lâm Phong cũng rất thất vọng về anh ta, lúc trước ông ta quá mức tự tin, còn tưởng rằng đuổi Mộ Nhã Triết đi, dưới sự khống chế của ông ta, Mộ thị cũng vẫn có thể hoạt động như trước.
Nhưng ông ta quá mức tự phụ, hiện giờ lại thua hết cả bàn cờ!
Nhưng, giương mắt lên nhìn cả Mộ thị, ông ta còn có thể trông cậy vào ai?!
Mộ Thục Mẫn?
Hay là Mộ Yến Thừa?
Đều là phế vật!
Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, Mộ Yến Thừa nâng Mộ Lâm Phong rời khỏi hội trường, Mộ Lâm Phong chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn biệt thự Vân Sơn Thi Ý xa hoa, lại không khỏi khó chịu!
Tựa hồ, lúc trước, là ông ta sai rồi!
Ông ta ngàn không nên, vạn không nên, tính kế Mộ Nhã Triết, cho nên mới dẫn đến chuyện sai một ly đi một dặm, khiến cho Mộ thị ngày càng thảm hại!
Nếu lúc trước Mộ Nhã Triết không rời khỏi Mộ thị, hiện giờ ông ta, đã có thể an toàn lui thân, an dưỡng tuổi già!
Nhưng lúc trước ông ta quá cố chấp, cố chấp muốn có được những hư vinh hào nhoáng đó, quyền lợi, ***, khiến ông ta trầm mê, mà đưa ra quyết định như thế.
“Haizz!!”
Mộ Lâm Phong phát ra một tiếng thở dài hối hận, hốc mắt không khỏi có chút ấm ướt.
Ông ta khàn khàn nói: “Yến Thừa à, nếu cháu có một nửa tài năng của thằng nhóc kia, cũng tốt, cũng tốt...”
Mộ Yến Thừa nghe xong, trong lòng liền không thoải mái.
Anh ta đã là gia chủ của nhà họ Mộ, lại vẫn bị so sánh với Mộ Nhã Triết như cũ!
“Chú hai, sao chú lại có thể nói như vậy chứ?!”
“Cháu không hiểu, cháu không hiểu đâu...”
Mộ Lâm Phong nghĩ đến hiện giờ trên dưới Mộ thị rối thành một đoàn, bao nhiêu sự vụ không có cách giải quyết, nhất thời liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liên tục khoát tay, đỏ mắt nói: “Chú chỉ mong... Mộ thị tuyệt đối đừng sụp đổ trên tay chú!”
Mộ Yến Thừa nghe xong liền giật mình: “Sao có thể như thế được!? Chú hai, lời này của chú có ý gì?”
“Cháu hẳn là biết, hiện giờ Mộ thị đã trở thành cái gì rồi! Nếu như, vẫn không tìm được biện pháp giải quyết, Mộ thị liền xong rồi!”
“Mặc dù tài chính của Mộ thị bị thiếu hụt, nhưng không phải chúng ta còn có mấy bệnh viện sao?”
Mộ Yến Thừa an ủi ông ta, “Mấy bệnh viện của chúg ta, doanh thu mỗi năm đều rất tốt, chú không cần phải lo lắng như vậy đâu.”
“Hiện giờ mỗi ngày Mộ thị đều bị lỗ, cứ tiếp tục như vậy, ngược lại khiến mấy bệnh viện cũng phá sản theo! Mà chú sợ nhất, đó chính là không chỉ như vậy, mà còn là chờ đến một ngày nào đó, đến khi rốt cuộc Mộ thị không thể nào xoay sở được nữa rồi, thằng nhóc kia liền xuống tay hành động, cưỡng chế thu mua những bệnh viện dưới thuộc danh nghĩa của Mộ thị! Tới lúc ấy, Mộ thị liền thật sự không cứu được nữa! Mà gia tộc giàu có nhất thủ đo, nhà họ Mộ, cũng sẽ trở thành lịch sử!”
Mộ Yến Thừa nghe xong liền giật mình, tức giận nói: “Tập đoàn Thánh Ngự có thể lợi hại như vậy sao!? Còn có thể tiện tay lấy ra mấy trăm triệu sao?”
“Lúc trước, là chú quá xem thường nó!”
Mộ Lâm Phong hối hận không thôi, ông ta nhắm mắt lại, thở dài nói, “Là chú quá xem thường dã tâm của nó, khinh thường năng lực của nó!”
Khi Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rời đi, chuyện còn lại, tất nhiên là giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân xử lý.
Mà Cung Kiệt cũng ở lại, khiến Vân Thi Thi tưởng rằng còn phải tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Hữu Hữu lại nói: “Mẹ, chuyện còn lại, mẹ cứ yên tâm giao cho bọn con là được! Mẹ chỉ cần ở cùng cha, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc thật tốt là được!”
Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt.
Cung Kiệt đầu cậu nhóc một cái: “Cháu biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào không? Vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”
“Đương nhiên là cháu biết!”
Hữu Hữu giơ một bàn tay lên, sau đó lại giơ Ng'n t cái của bàn tay kia, làm động tác chọc chọc, cười rất có thâm ý: “Không phải chuyện này à? Hửm? Cậu à...”
Cung Kiệt, “……”
Vân Thi Thi vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, cô liền giao mọi chuyện lại cho họ, yên tâm hưởng thụ tân hôn thật tốt.
Buổi tối, khi cô tắm rửa xong, đi vào phòng, thấy áo cưới đặt gọn gàng trên giường, liền ngồi xuống, ôm áo cưới, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng vô cùng thỏa mãn!
Quá hạnh phúc!
Hạnh phúc, đến mức có chút không thật.
Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, hôn lễ lần này, khiến cô thật sự rất cảm động!
Bởi vậy, mặc dù hôn lễ kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong hạnh phúc như cũ, hoàn toàn không ý thức được phía sau mình đang có một người đàn ông đang lặng lẽ bước lại gần.
Mộ Nhã Triết ôm chặt cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đang làm gì thế?”
Vân Thi Thi ngước mắt, thấy được ánh mắt dịu dàng của anh, trong lúc nhất thời, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
“Em có cảm giác, ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy.”
“Mộng?”
“Ừ!”
Vân Thi Thi có chút ngượng ngùng: “Chính là, quá mức hạnh phúc, đến mức khiến em cảm thấy có chút không thật, giống như đang ở trong mộng vậy!”
Bởi vì hạnh phúc, nên nụ cười của cô cũng trở nên quyến rũ động lòng người, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng kiều diễm, khiến người ta không nhịn muốn âu yếm!
Mộ Nhã Triết nghe xong, lại cảm thấy lời này của cô khá thú vị: “Tại sao em lại có cảm giác như vậy chứ?”
“Em chưa từng nghĩ tới, em cũng có thể có được hôn lễ mộng ảo như vậy!”
Ngay lập tức, Mộ Nhã Triết liền lấy eo cô, đặt cô nằm nằm trên giường, thân hình cao lớn đè lên người cô, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, sau đó giơ một tay lên vuốt ve tóc cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết của cô.
Anh cúi đầu, khẽ *** nhẹ bờ môi cô, mới đầu, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, dần dần, anh không còn cảm thấy thỏa mãn với kiểu hôn hời hợt như vậy nữa, đầu lưỡi linh hoạt liền chen vào miệng cô.
Vân Thi Thi cũng ôm chặt bờ vai anh, vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình đáp lại anh.
Hai người ôm hôn không ngừng, cho đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cô có chút dồn dập, lại thấy ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn cô chăm chú, ý vị thâm trường hỏi lại: “Hiện tại, em còn cảm thấy đây là một giấc mộng nữa không?”
“…… Ừm?”
Mộ Nhã Triết lại khẽ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to luồn vào trong áo tắm của cô, nụ cười trên miệng anh càng trở nên tà mị:
“Còn không cảm thấy chân thật sao?”
Một tay anh giữ chặt đầu vai cô, tay kia *** tắm của cô trễ xuống nửa vai, khuôn mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ cô, không ngừng đốt lửa.
Vân Thi Thi mẫn cảm run lên, ánh mắt dần dần trở nên ௱ô** lung.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một lần nữa, quyến rũ cười: “Phu nhân, có câu nói là, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, em đã từng nghe qua chưa?”
Vệt đỏ trên má cô càng trở nên rõ ràng.
“Anh nói gì vậy chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc