Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1625

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đồng thời, Cung Thiếu Ảnh một lòng muốn tìm bà, nhưng lúc ấy, trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, muốn đón bà đến bên cạnh mình, không phải là chuyện đơn giản.
Mộ Khuynh Thành vẫn không nơi nương tựa, vì trốn tránh người nhà họ Mộ, bà thay đổi rất nhiều nơi, sống rất nghèo túng.
Trong lòng ông ta nhớ đến bà, nhớ đến đôi trai gái bà sinh cho ông ta, tìm theo địa chỉ bà cung cấp, lại thường thường âm kém dương sai, bà đã người đi – nhà trống.
Ông ta vẫn bị chuyện vận chuyển đường biển ở Á Âu quấn thân, khó mà tự mình đi trước, không có cách nào phân thân, đành phải phó thác bà và đôi trai gái cho một người thân tín trong nước.
Thân tín đó của ông ta, ít nhiều cũng có chút quyền lợi, bởi vậy do ông ta che dấu, trong một chốc, Mộ Thịnh khó mà tìm ra nơi ở của Mộ Khuynh Thành.
Mãi cho đến ngày đó.
Ông ta vĩnh viễn không quên được ngày đó.
Bọn họ hẹn nhau ở cảng, do người của ông ta đón bà về bên cạnh mình.
Nhưng trông mong một ngày một đêm, một ngày 24 tiếng, ông ta giống như đợi một thế kỷ.
Nhưng mà đợi lâu như vậy, vẫn không đợi được tin tức của bà, cuối cùng, lại cùng bà bỏ qua.
Lần bỏ qua này, lại là cả đời.
Ông ta không đợi được bà, đợi được, là tin bà đã ૮ɦếƭ.
Thuộc hạ đưa một đứa bé nam mi thanh mục tú, lại đầy vết thương trở về, bởi vì tổn thương bên ngoài, tạm thời mất đi một đoạn trí nhớ.
Cậu ngay cả tên của mình, mẹ của mình, thậm chí là chị gái yêu mến, cũng không nhớ rõ rồi.
Ông ta thế mới biết, Mộ Khuynh Thành ૮ɦếƭ trong tai nạn xe cộ rồi.
Đứa nhỏ này, là đứa bé duy nhất may mắn sống sót.
Người ông ta tâm tâm niệm niệm nhớ đến giọng nói và dáng điệu, cuối cùng cả đời này, sẽ không còn gặp lại rồi!
Cho đến nay, người đàn ông chưa từng rơi lệ, tại buổi tối ngày nào đó, rơi lệ mãnh liệt.
Hối hận, tức giận, vô lực, bi thương… Trào lên trong lòng!
Trái tim, đau đớn mất cảm giác!
Ông ta vốn cho rằng tai nạn xe cộ là tai họa bất ngờ, không nghĩ rằng, là một **!
Xe của Mộ Khuynh Thành bị động tay động chân, trên đường đi đến cảng, bị người ta đuổi theo không rời.
Ông ta hận!
Hận Mộ Thịnh vô tình!
Ông ta hối hận!
Hối hận mình nghĩ sai thì hỏng hết, lúc trước nghe lời của bà, không làm nhà họ Mộ tổn thương, không tổn thương nhà họ Mộ, thuộc hạ của ông ta lưu tình một chút, Mộ Thịnh sẽ không biếu tặng ông ta món quà như vậy!
Một cuộc tai nạn như vậy, ông ta và người trong lòng, sau này vĩnh viễn xa cách!
Nhà họ Mộ, trở thành những chữ ông ta hận nhất trong lòng!
Một khoảng thời gian rất dài, ông ta luôn giật mình tỉnh từ trong cơn ác mộng, mỗi khi giọng nói và dáng điệu của Mộ Khuynh Thành hiện lên trong đầu, ông ta lại xúc động không thôi!
Vì từ trong bóng ma đi tới, ông ta cũng từng ký thác dung mạo của Mộ Khuynh Thành vào dung mạo con gái của mình, nhưng đêm khuya giật mình tỉnh, chỉ có trong lòng ông ta hiểu rõ, người phụ nữ ông ta chân chính muốn, đã vĩnh viễn không ở bên cạnh ông ta nữa rồi!
Tính cả con gái ૮ɦếƭ non của ông ta nữa…
Nhưng mà cho đến hôm nay, ông ta tận mắt nhìn thấy con gái đứng trước mặt, lúc này ông ta mới tin tưởng, ông ta không có mất đi con gái.
Con gái của ông ta vẫn còn sống.
Chỉ là…
Khi từ trong ký ức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Cung Thiếu Ảnh chậm rãi nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt có vài phần hận ý, không cần nói cũng biết!
Cung Kiệt nhìn thấy ông ta, da đầu run lên một trận, nhất thời cảm thấy chuyện tình có chút khó giải quyết rồi.
Phải biết rằng, cha hận nhà họ Mộ, ăn sâu bén rễ, bởi vậy lúc này anh mới gạt chuyện Vân Thi Thi với ông ta, từ đầu đến cuối, chưa từng để lộ.
Bởi vậy khi Cung Thiếu Ảnh xuất hiện, mới có thể làm cho anh cảm thấy rối loạn trong lòng!
“Được, được lắm!”
Vẻ mặt Cung Thiếu Ảnh lộ ra âm u, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Cung Kiệt, lạnh lùng nói, “Đây là chuyện con gạt cha, mục đích nhiều lần con lui tới nước Z sao?”
“Cha à…”
“Câm miệng!”
Cung Thiếu Ảnh nổi trận lôi đình, khí tràng kinh người, hội trường to như vậy, càng yên lặng hơn.
Cung Kiệt chột dạ cúi đầu, đứng ở một bên, yên lặng không tiếng động.
Đối với Cung Thiếu Ảnh, anh luôn luôn kính sợ.
Người đàn ông này, là cha của anh, là người sáng lập tập đoàn Cự Phong, cho dù bình thường đối với người con trai như anh dịu dàng, nhưng mà một khi tức giận, tuyệt đối phẫn nộ như con sư tử đực!
Bất luận kẻ nào cũng không dám đối nghịch.
Cho dù anh kiêu ngạo, cũng sẽ không làm trái ý của cha.
Vân Thi Thi thấy Cung Thiếu Ảnh quát Cung Kiệt, còn trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng lại càng không vui, “Vị tiên sinh này, đây là hôn lễ của tôi, nếu ông mang theo chúc phúc mà đến, như vậy mời ông ngồi xuống, chứng kiến hạnh phúc của tôi! Nếu ông mang theo địch ý mà đến, như vậy mời ông rời khỏi nơi này, đi ra cánh cửa, tôi - - không chào đón ông!”
Bốn chữ cuối cùng, hầu như là gằn từng chữ!
Cung Thiếu Ảnh giật mình, cho dù ông ta tức giận đến mức nào, nhưng chỉ riêng đứng trước mặt cô, ông ta chỉ có lúng túng!
Vị tiên sinh này sao?
Nghe xưng hô của cô xem, có bao nhiêu xa lạ!
Chỉ là không quen như vậy cũng không phải là không có đạo lý, dù sao hai mươi mấy năm, từ khi cô sinh ra, cha con chưa từng gặp mặt, ông ta chưa từng gặp cô, cô cũng chưa từng gặp ông ta, cảm thấy xa lạ cũng không thể tránh được!
Nhưng chuyện này không hề làm cản trở ông ta muốn thân thiết với cô hơn.
Ông ta nói, “Thi Thi, chắc là con không biết thân phận của cha đi?”
“Tôi biết.”
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, “Tên của ông là ‘Cung Thiếu Ảnh’, là cha của Tiểu Kiệt, là người yêu của mẹ tôi.”
“Con đã biết cha là cha con, vậy vì sao…”
Tim Cung Thiếu Ảnh đập nhanh và loạn nhịp.
“Còn cần tôi lặp lại một lần nữa sao?”
Vân Thi Thi không khách khí, có thể Cung Thiếu Ảnh xuất hiện là phá hủy hôn lễ của cô, hoặc là Cung Thiếu Ảnh ở trước mặt cô răn dạy Tiểu Kiệt, cô không vừa lòng với ông ta, bởi vậy lời nói cũng giống như cố tình gây sự.
“Nếu ông ôm chúc phúc, như vậy tôi lập tức bảo người sắp xếp chỗ ngồi! Nếu như ông cố ý muốn phá hoại, như vậy, tôi mời ông ra ngoài!”
“Địch ý sao?”
Cung Thiếu Ảnh bật cười bất đắc dĩ, “Con là con gái của cha, cha là cha của con, cha… Cha thương con còn không kịp, sao cha có thể có địch ý với con được?”
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, còn tưởng rằng ông ta muốn chúc phúc mình, vẻ mặt vừa dịu đi vài phần, lại nghe Cung Thiếu Ảnh lạnh lùng nói, “Nhưng mà cha tuyệt đối sẽ không cho phép con ở bên cạnh cậu ta!”
Cung Thiếu Ảnh nói xong, lại nhìn về phía Mộ Nhã Triết, thái độ thù địch.
‘Cậu ta’ trong miệng ông ta, cô tất nhiên biết rõ!
Trên mặt Vân Thi Thi đột nhiên xanh mét vài phần.
Hữu Hữu ở một bên nhìn nhìn Cung Thiếu Ảnh, lại nhìn nhìn Cung Kiệt, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần!
Người đàn ông trước mặt này, dựa theo bối phận, là ông ngoại câu, lại là cấp trên của cậu, là người đứng đầu tập đoàn Cự Phong thanh danh hiển hách mọi người hay đồn, Cung Thiếu Ảnh.
Nhưng mà vì sao cậu lại không có một chút thiện cảm gì với ông ta.
Trong lúc này, Mộ Nhã Triết trầm mặc không nói, không phải là vì khí tràng của Cung Thiếu Ảnh quá kinh người, mà là…
Anh muốn quan tâm đến ý nguyện của Vân Thi Thi, dù sao lúc này hai cha con đang nói chuyện, nếu muôn nhận nhau, anh không thể can thiệp.
Người đàn ông này xuất hiện, nằm trong dự liệu của anh, mà cũng nằm ngoài dự liệu của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc