Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1624

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cung Thiếu Ảnh thật sự đánh giá cô, ánh mắt nhìn mặt của cô, dọc theo khuôn mặt của cô xuống dưới, cái mũi cao cao, quả thực giống như khắc cùng một khuôn với Mộ Khuynh Thành.
Đôi môi như hồng đào, kiều mỵ động lòng người, giống như trong trí nhớ, bà đứng trên sân khấu, cầm microphone, hát lên bài tình ca, phong tình vạn chủng.
Rất giống…
Thực sự giống!
Dung mạo của cô, giống hệt bộ dạng người phụ nữ trong trí nhớ, dần dần trùng khớp.
Càng đánh giá, tay Cung Thiếu Ảnh càng run rẩy lợi hại hơn, ông ta ngẩng đầu theo bản năng, muốn chạm vào, nhưng lại ẩn giấu chút khiếp sợ, lo lắng đây chỉ là cảnh tượng huyền ảo mà thôi.
“Thi Thi.”
Ông ta gọi tên cô, đây là tên con gái ông ta!
Người phụ nữ đứng trước mặt ông ta, là con gái ông ta mắc nợ mười mấy năm…
Là con gái mà người phụ nữ đó sinh cho ông ta…
Cung Thiếu Ảnh cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hồi ức vốn giăng đầy bụi ở trong lòng, giống như phá kén, từng màn giống như đèn kéo quân hiện ra trước mặt ông ta…

Lần đầu tiên gặp Mộ Khuynh Thành là trong một yến hội.
Khi đó ông ta còn trẻ tuổi tao nhã, lúc đó mới hai mươi tuổi, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, ông ta cũng từng phong lưu, từng có không ít phụ nữ, xuất thân từ nhà vận chuyển đường biển, vào nam ra bắc, gặp rất nhiều việc đời, trái tim cũng dần dần mở rộng!
Sở dĩ đến thủ đô, là vì ông ta làm người thừa kế, đi theo cha đến thủ đô tham gia nhóm buôn bán một lần, tối đó, có một yến hội, cha để cho ông ta tham gia.
Trong yến hội, ông ta nhìn thấy bà.
Mộ Khuynh Thành mặc lễ phục xinh đẹp, cho dù phong cách thập niên 90, nhưng mà do bà mặc, lại khó nén tao nhã độc nhất vô nhị.
Ánh mắt của ông ta và bà không hẹn mà gặp, rốt cuộc không thể tách rời!
Từ nhỏ Cung Thiếu Ảnh đã tiếp thu giáo dục phương Tây, tư tưởng rộng mở, khác với những người đàn ông Châu Á, ông ta nhận thức đó là bà, liền đi đến chỗ bà, mời bà cùng nhảy một bài.
Mới đầu, Mộ Khuynh Thành chấp nhận lời mời, là vì bà ngại từ chối, bởi vậy đồng ý.
Khi đó Cung Thiếu Ảnh, tuyệt đối là nhân vật phong lưu phóng khoáng, cho dù là làm ca sĩ, gặp vô số người, bà cũng chưa gặp người đàn ông nào anh tuấn như vậy.
Thế cho nên khi khiêu vũ, bởi vì khẩn trương mà liên tục tạo ra sai lầm.
Ông ta không so đo một chút, trái lại cảm thấy bộ dạng bà khẩn trương rất là đáng yêu!
Cung Thiếu Ảnh là nhân vật lợi hại, chỉ nhảy một điệu nhảy, ông ta đã thăm dò được thân phận và bối cảnh của bà, bởi vậy, một hồi phong hoa tuyết nguyệt, tất nhiên phát triển!
Ông ta nhớ rõ sâu nhất, ông ta hẹn bà đi du thuyền, khi đó còn là Tết Nguyên Tiêu, ông ta bao thuyền hoa, bà mặc bộ sườn xám tham dự, dáng người thướt tha, phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người.
Ông ta chỉ là người đàn ông bình thường, mỹ nhân ở trong ***, vì thế liền kìm lòng không nổi, ở trên thuyền liền có được bà.
Bà cũng từng lùi bước, e ngại rụt rè, dù sao bọn họ chỉ mới mến nhau được mấy tháng, tuy sống trong hoàn cảnh ở phòng ca múa, nhưng mà bà luôn giữ gìn.
Nhưng mà Cung Thiếu Ảnh là dạng đàn ông gì, một phen chàng chàng thiếp thiếp, liền chinh phục được bà.
Tối đó, bà khoác áo của ông ta, tựa vào cạnh thuyền, vươn ngón tay ngọc thon dài, nghịch nước trong hồ, trên mặt nước, chỉ hy vọng đèn hoa đăng trôi xa.
Bà ước nguyện, có thể làm bạn với người trong lòng cả đời.
Ông ta nghe xong, tất nhiên là động tình, ôm bà vào trong ***, nói nhất định sẽ thực hiện ước nguyện của bà.
Ông ta không phải chỉ có mình bà, trước đây, lúc theo cha du lịch các quốc gia, cũng hẹn hò với một số người trong xã hội thượng lưu, nhưng mà đa số là không được lâu, thường thường tình cảm mãnh liệt qua đi, liền quẳng ra sau đầu.
Thật sự không phải ông ta lợi dụng tình cảm, mà là có chút duyên phận, vốn không thuộc về nhau, nhưng mà duyên phận đến, cũng nước chảy thành sông rồi.
Khi đó, ông ta thật sự nhận định, người phụ nữ này, chính là bạn đời của ông ta.
Nhưng mà sau đó, Mộ Thịnh biết được chuyện của hai người bọn họ, nghiêm cấm bà gặp lại ông ta.
Mộ Khuynh Thành lại gạt Mộ Thịnh, lén vụng trộm hẹn hò với ông ta, giao hẹn cả đời.
Bà nói, “Anh Thiếu Ảnh, cuộc đời này em đã nhận định là anh, anh quyết không thể phụ em.”
Ông ta nghe xong, trái tim nở hoa, vừa hôn bà vừa đồng ý với bà, nói, “Khuynh Thành, anh tuyệt đối sẽ không phụ em. Cuộc đời này có em, không có gì tiếc nuối nữa rồi!”
Bà thậm chí còn tưởng rằng, ông ta là một thằng nhóc nghèo không biết từ đâu tới, ôm tính toán sống cùng ông ta cả đời nên tính toán chi ly củi gạo dầu muối, thề phải ở cùng ông ta.
Nếu không nói, sao tình cảm có thể là chuyện phức tạp ảo diệu như vậy.
Có đôi khi, mấy chục năm tình cảm, còn không bằng tình cảm mấy tháng.
Tuy hai người yêu nhau được mấy tháng, lại có cảm giác đã trải qua biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Cảm giác đặc biệt này, dù là người phụ nữ trước đây ở bên cạnh ông ta, cũng chưa từng có bao giờ.
Loại cảm giác đó, vô luận là sông cạn đá mòn, chỉ cần có bà ở bên cạnh, cho dù là ngày tận thế, cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi!
Vì thế, lúc cha yêu cầu ông ta ra nước ngoài, tiếp nhận chuyện vận chuyển đường biển khu vực Á Âu, ông ta liền hẹn bà cùng nhau rời khỏi thủ đô, cùng nhau cao chạy xa bay!
Sau khi Mộ Khuynh Thành ngượng ngừng, liền đồng ý chuyện này.
Chỉ là đến ngày hẹn, bà không đến chỗ đó đúng hẹn.
Ông ta nghĩ, chắc là cô gái đó hối hận, tình cảm đối với ông ta không thâm sâu như vậy, cho nên không muốn liều lĩnh bỏ xuống toàn bộ, cùng ông ta rời đi.
Chỉ là một năm sau, bà bất ngờ liên lạc với ông ta, ông ta không cam lòng, luôn hỏi mãi, ngày đó vì sao bà không có đến chỗ hẹn, bà khóc lóc kể lể nói, “Anh Thiếu Ảnh, em không đến được nha! Cho dù em cầu xin như thế nào, thậm chí quỳ trước mặt người đàn ông đó, ông ta vẫn không đồng ý, em muốn vụng trộm rời khỏi đó, ông ta lại giam lỏng em! Em đi không được, đi không được!”
Mộ Khuynh Thành khóc đến hoa lê đẫm mưa, biến thành trái tim ông ta bị P0'p chặt!
Đối với nhà họ Mộ, lại càng có một phần hận đến tận xương tủy!
Bà nói với ông ta, “Anh Thiếu Ảnh, em mang thai con của anh, một đôi long phượng thai. Khi nào thì anh… Tới đón em rời đi? Em vẫn ngóng trông anh.”
Ông ta thế mới biết, sau khi ông ta rời đi không được bao lâu, bà liền phát hiện mình mang thai, sau khi bị giam lỏng, bà vốn dùng tuyệt thực để kháng nghị, nhưng mà nghĩ đến cốt nhục trong bụng, lại không đành lòng, chịu nhục lâu như vậy, kéo dài hơi tàn, rốt cuộc cũng có cơ hội, dưới sự trợ giúp của người hầu, thoát khỏi địa ngục đó.
Bà trằn trọc, vì tránh tai mắt của người đó, liền sống ở một địa phương hẻo lánh, sinh ra một đôi long phượng thai, lấy tên cho từng đứa.
Cung Thiếu Ảnh biết được toàn bộ chuyện này, tuyên bố sẽ cho nhà họ Mộ xấu mặt, khi đó nhà họ Cung đã không giống lúc trước, chỉ là một nhà vận chuyển đường biển, trải qua vài năm lắng đọng, dưới sự dẫn dắt của ông ta, không ngừng lớn mạnh, hoàn toàn có thể ngang hàng với nhà họ Mộ.
Ông ta nói như vậy, cũng làm như vậy, dưới cơn giận dữ, Mộ thị bị thương nặng, thế cho nên trong vài năm còn lại, Mộ thị đều khó thở nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc