Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1621

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đi tới phòng trang điểm, vừa đúng lúc gặp được hai tiểu hoa đồng, lại thấy bộ dạng như sắp khóc của tiểu Lolita, nhìn vừa điềm đạm đáng yêu lại có phần đáng thương.
Vân Thi Thi lập tức kéo Lolita đến trước mắt, dùng tiếng anh hỏi: “Cháu tên là gì?”
Lolita thấy cô nói chuyện với bé bằng tiếng anh thì nhất thời cảm thấy thân thiết hơn, dè dặt mở miệng nấc lên một cái rồi nói bằng giọng non nớt: “Sunny.”
“Sunny? Cái tên dễ nghe quá.”
Lolita vẫn rất lễ phép đáp: “Cảm ơn cô.”
Cô bé bỗng nhiên quay đầu lại, tò mò nhìn chằm chằm vào Tiểu Dịch Thần, Hữu Hữu thấy ánh mắt chăm chút của cô bé thì lập tức vươn tay kéo kéo góc áo Tiểu Dịch Thần: “Em ấy đang nhìn anh đấy!”
Tiểu Dịch Thần cũng khó hiểu nhìn theo ánh mắt cậu nhìn qua Lolita phía bên kia, lại thấy cô bé lập tức đỏ mặt trốn vào lòng Vân Thi Thi, hàng lông mi dài cong ✓út có chút hoảng hốt, xinh đẹp như một tinh linh được điêu khắc tỉ mỉ!
Hình như ngại ngùng rồi!
Ở một bên cậu bé tóc vàng bật ra tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc, chỉ vào Sunny nói: “Sunny, em không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Vân Thi Thi nhìn về phía cậu bé, dịu dàng hỏi: “Cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Angelo!”
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên ôm lấy vai Hữu Hữu, tò mò hỏi: “Mẹ, sao lại không để con và Hữu Hữu làm hoa đồng cho mẹ?”
“Muốn làm hoa đồng thì phải là một nam một nữ mới được.” Hữu Hữu ra vẻ hiểu biết.
“Đáng tiếc, em gái mới được sáu tháng.”
Tiểu Dịch Thần quay người có chút lo lắng nhìn hai đứa nhóc kia, xem chừng khoảng bốn năm tuổi, nhỏ như vậy, cậu không biết có thể làm được tốt không nữa.
Trước kia cậu đã từng theo Mộ Nhã Triết đi tham gia hôn lễ của một vị thủ tướng, cô dâu cũng có hai hoa đồng nâng váy đi theo, trong đó đứa bé trai cầm nhẫn cưới còn bé gái thì nâng váy.
Trao nhẫn cưới là nghi thức hôn lễ trọng yếu của Tây Âu.
Nhẫn cưới sẽ được tiểu hoa đồng trao cho nhau rồi trao cho chú rể và cô dâu để hai người trao nhẫn cho nhau.
Nhưng sau khi vào hội trường, có lẽ vì thấy nhiều khách mời nhe vậy nên cô bé có chút luống cuống không cẩn thận giẫm lên phần váy cưới phía trước rồi ngã nhào trên đất.
Có điều cô bé còn chưa khóc mà đứa bé trai bên cạnh vừa thấy bé gái ngã sấp mặt đã sợ đến mức đặt ௱ôЛƓ ngã ngồi xuống đất, tay ôm chặt nhẫn cưới gào khóc rất thê lương.
Toàn trường ồn ào cười lớn, ai cũng cảm thấy hai tiểu hoa đồng này thật đáng yêu, nhưng đồng thời thấy hai đứa nhỏ này không phối hợp như thế thì cũng vô cùng dở khóc dở cười.
Cha mẹ liên tục tiến lên an ủi dỗ dành, nhưng cậu bé kia hoàn toàn không ngăn được nước mắt, một đám người lớn vây quanh chỗ cậu, ngay đến chú rể cũng chạy tới ôm ấp dỗ dành, khó khắn lắm đứa bé mới dụi dụi mắt, thút thít ngừng khóc. Đúng lúc hôn lễ chuẩn bị tiếp tục tiến hành thì cô bé con bên cạnh vẫn đang ngẩn người lại la hét đòi mẹ, xong còn chập chững lê bước đến trước mặt cha sứ, ngã ngồi xuống trên bục hôn lễ khóc toáng lên!
Cô bé vừa khóc vừa kéo váy mình lên lau nước mắt, khóc đến là thương tâm, cứ như ngày tận thế không bằng!
Tràn ngập hội trường là tiếng khóc tuyệt vọng của cô bé.
Hiện trường trở nên hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là ôm hai đứa nhóc ra khỏi lễ đường thì hôn lễ mới có thể thuận lợi tiến hành.
Tiểu Dịch Thần lo lắng cũng không phải là không có cơ sở.
Dù sao, đối với hai nhóc con này mà nói thì hoàn cảnh xung quanh quá mức xa lạ, dị quốc tha hương, hội trường bây giờ lại nhiều người như vậy, đến lúc đó mà luống cuống lên rồi làm hỏng việc thì biết làm thế nào.
Trong lúc Tiểu Dịch Thần còn đang xoắn xuýt thì người dẫn chương trình đi tới phòng trang điểm nhắc Vân Thi Thi: “Nghi thức đã bắt đầu rồi!”
Vân Thi Thi lại lập tức khẩn trương lên, người dẫn chương trình đưa hai tiểu hoa đồng đến hội trường trước, Hữu Hữu thấy Vân Thi Thi vẫn ngồi im như cũ, dáng vẻ có phần căng cứng, không nhịn được mà òa khóc đi về phía cô: “Mẹ, sao mẹ vẫn còn ngẩn người làm gì vậy? Nghi thức sắp bắt đầu rồi! Cũng không thể để cha đợi quá lâu!”
“Mẹ..”
Vân Thi Thi nắm chặt bàn tay lại: “Mẹ.. mẹ có chút khẩn trương…”
Hữu Hữu nghe xong thì cố gắng bất đắc dĩ nhếch môi cười cười, nhẹ nhàng ôm mẹ một cái.
“Hữu Hữu cũng rất khẩn trương, có điều, nhiều hơn chính là đang rất mong chờ!”
Đương nhiên cậu vẫn luôn điều chỉnh tâm trạng, cố gắng kháng cự lại cảm giác bài xích, dần dần chuyển thành chấp nhận và sau đó là mong chờ.
Bởi vì cha đã lột xác trở thành một người đàn ông thực thụ, một người biết cách yêu thương, hơn nữa còn là một người đàn ông kiên cường và có trách nhiệm.
Người đàn ông như vậy, cậu có thể tin tưởng giao mẹ vào tay người đó, nhất định mẹ sẽ có được hạnh phúc cả cuộc đời này!
Lúc này Vân Thi Thi mới chậm rãi đứng dậy, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần vội vàng chạy ra phía sau cô, nâng tà váy cho cô.
Lúc đi đến hội trường, người dẫn chương trình đang giao lưu với chú rể và tân khách, bầu không khí rất thoải mái.
Mộ Nhã Triết đứng quay lưng về khu vực hậu trường, đối mặt với cổng vòm hoa tươi, người dẫn chương trình nói quay về phía quan khách nói: “Bây giờ, xin mời một tràng pháo tay của các vị để mời cô dâu của chúng ta lên sân khấu có được không?”
Tân khách đương nhiên là cực kỳ nể tình nổ một tràng pháo tay.
Mộ Nhã Triết tay cầm hoa đưa lưng về phía Vân Thi Thi, lúc Vân Thi Thi đang muốn đi lên phía trước lại bị Cung Kiệt từ đâu nhô ra đưa tay cản lại, “Xuỵt” một tiếng, sau đó rón rén đi tới phía sau Mộ Nhã Triết.
Khách khứa phía dưới cố nén cười, Vân Thi Thi cũng bị Cung Kiệt chọc cho che miệng cười trộm.
Cung Kiệt đứng sau lưng Mộ Nhã Triết, cố ý nhún người thấp hơn một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay vòng ôm lấy eo anh, một bộ dáng như chú chim nhỏ nép vào người anh, đúng là mang lại cảm giác giải trí cực kỳ.
Người dẫn chương trình nghiêm mặt nói: “Bây giờ, mời chú rể xoay người lại đối mặt với tân nương.”
Mộ Nhã Triết có chút khẩn trương, anh chầm chậm quay người lại, nhưng lại bất ngờ đối mặt với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Cung Kiệt, ánh mắt nhất thời chấn động kinh hãi, vẻ mặt chán ghét lui về phía sau nửa bước, một bộ dáng vẻ tránh còn không kịp.
“Sao lại là em?”
Cung Kiệt cười “Phì” một tiếng, ghét bỏ hỏi lại: “Sao lại không thể là em?”
“…”
Vốn trong lòng anh còn đang chờ mong nghênh đón cô dâu xinh đẹp của mình, thậm chí trong đầu còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Vân Thi Thi thánh khiết mặc váy cưới đứng sau lưng anh, nhưng khi xoay người lại thì bất ngờ đối mặt với một người đàn ông, hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn như Cung Kiệt, trái tim Mộ Nhã Triết cũng sợ phát run lên đến mức suýt thì ngừng đập!
Tân khách phía dưới lập tức cười vang đầy thiện ý.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng trừng mắt với Cung Kiệt: “Còn chưa cút.”
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng, phiêu phiêu nhẹ nhàng lui xuống.
Người dẫn chương trình lập tức lên tiếng: “Xem ra chú rể nghênh đón cô dâu lên sân khấu còn chưa đủ thành ý rồi, chúng ta lại cho chú rể một cơ hội nữa nhé, bây giờ mời chú rể quay lưng lại, chờ đón cô dâu của mình.”
Mộ Nhã Triết xoay người, ý vị nheo mắt liếc nhìn người dẫn chương trình một cái, hiển nhiên ánh mắt ấy mang hàm ý nói với anh ta, màn đùa vui vừa rồi, anh đây không thích đâu!
Hữu Hữu nhẹ nhàng nói với Vân Thi Thi: “Mẹ, đến lượt mẹ lên sân khấu rồi!”
Vân Thi Thi gật gật đầu, chậm rãi đi lên phía trước, hai tiểu hoa đồng lập tức ngoan ngoãn chạy tới, lolita thì nâng tà váy cho cô, còn cậu bé thì nghiêm cẩn cầm hộp nhẫn đi bên cạnh cô, chậm rãi tiến về phía chú rể.
Mãi tới khi đến vị trí cách anh ba bước chân, cô mới đứng lại, không tiếp tục tiến lên phía trước nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc