Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 162

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ngay khi cô đang lo lắng, một chiếc Maserati vững vàng dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ của người thiếu niên.
Đôi mày Vân Thi Thi nhíu lại, chỉ liếc mắt đã nhận ra cậu ta!
Không, là cô ấy.
Quân Mặc, ở biệt thự ngay cạnh cô.
Thấy cô ấy dừng xe, Vân Thi Thi lịch sự nói: “Xin chào!”
Quân Mặc lấy mắt kính xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua cô, môi mỏng hé ra.
“Lên xe.”
Hai chữ đơn giản, Vân Thi Thi lại hơi bối rối.
“Hả? Có ý gì?”
“Chỗ này rất khó bắt xe.” Giọng của cô ấy hơi trầm, lộ vẻ khàn khàn, thuộc dạng hơi âm nhu, nếu không nghe kĩ thì rất khó phân biệt giới tính: “Chẳng phải cô muốn đi Hoàn Vũ phỏng vấn sao? Vừa khéo tiện đường.”
Dù hơi đột ngột, nhưng thời gian quan trọng hơn, cô không để tâm nhiều nữa, nhanh chóng gật đầu: “...Cảm ơn!”
Mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, Quân Mặc thuần thục bẻ tay lái, đạp chân ga, chiếc xe rời khỏi Hương Thể Mạn Bộ như bay.
Vân Thi Thi đặt túi sang một bên, tò mò ngắm nhìn xung quanh, tầm nhìn rơi vào kính chiếu hậu, phản chiếu khuôn mặt tuấn mĩ.
Sở dĩ dùng từ tuấn mĩ để hình dung một người phụ nữ là bởi vì bất kể khí chất hay trang phục của Quân Mặc đều có sự kết hợp giữa nam và nữ, có phong độ và sự trầm ổn của người đàn ông, cũng có tinh tế nhẵn mịn của người phụ nữ.
Sự tuấn mĩ này, không liên quan đến giới tính, nhất là đuôi mắt hẹp dài, thâm thúy mê người, thậm chí chỉ chớp mắt cũng khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Kính chiếu hậu, ánh mắt Quân Mặc quét qua, ᴆụng phải tầm nhìn quan sát của cô.
Vân Thi Thi lúng túng thu lại ánh mắt.
Trong xe hơi lạnh.
Sau một đêm mưa nhỏ, thời tiết có cảm giác mát mẻ hơn.
Trong xe không khí tươi mát nhưng cũng hơi lạnh, hơn nữa trên người cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng, bởi vậy khó tránh khỏi cảm thấy hơi lạnh.
Quân Mặc qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thi Thi, môi mỏng mở ra: “Lạnh?”
“Ừ! Hơi hơi.”
Quân Mặc lại nhìn thằng về phía trước, không nói gì, mở hệ thống sưởi.
Không lâu sau, bên trong buồng xe ấm lên.
Vân Thi Thi cảm động với sự săn sóc của cô ấy, lập tức nói cảm ơn, khóe môi Quân Mặc nhếch lên nhưng không phát ra tiếng, chỉ rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, điêu luyện châm lửa.
Bật lửa là chiếc Zippo phiên bản hạn chế của bộ “Ngọn lửa thần”, rất khó gặp ở thành phố.
Một luồng khói thơm lan tỏa trong xe.
Mùi thuốc lá không nồng, cũng không hề gay mũi, trái lại khá dễ ngửi, ít nhất cũng không khiến người khác phản cảm.
Dọc đường yên ắng.
Tốc độ xe rất nahnh, khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua.
“Cô tên Vân Thi Thi đúng không?”
“Ừ.” Cô lấy làm lạ: “Sao cô biết tên tôi?”
“Từng gặp trong tiệc rượu.” Quân Mặc im lặng một lúc, dường như đang tìm kiếm từ ngữ, cuối cùng vẫn chỉ là hai chữ đơn giản: “Rất đẹp.”
Mặt Vân Thi Thi đỏ lên, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Trong lòng hơi ngoài ý muốn.
Tuy Quân Mặc thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trên thực tế không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài, dễ gần khiến người khác bất ngờ.
Quân Mặc nói: “Có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ, là cơ hội tốt, phải quý trọng.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Chiếc xe nhanh chóng lái vào tòa nhà Hoàn Vũ.
“Đưa cô đến đây thôi, tôi đi đỗ xe đây.” Vừa dứt lời, Quân Mặc liền lái xe vào nhà để xe.
Sự tốt bụng của cô ấy khiến Vân Thi Thi không khỏi thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt nên đâm ra sợ hãi.
Giống như đang nằm mơ, không hề chân thật.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, bên cạnh cực ít có phụ nữ đối tốt với cô như vậy.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, bên cạnh cực ít có phụ nữ đối tốt với cô như vậy.
Có lẽ do cô không khéo giao tiếp, tuổi thơ u ám khiến cô bất kể là đối nhân xử thế hay những phương diện khác đều cẩn cẩn thận thận, bởi vậy không có bao nhiêu bạn bè.
Do đó cô vô cùng quý trọng phần ý tốt này.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, cách thời gian phỏng vấn vẫn còn sớm.
Đi ra khỏi thang máy, hình như Tần Chu cũng vừa đến công ti, nhìn thấy cô có hơi ngạc nhiên: “Ôi, Thi Thi, sao cô tới sớm vậy?”
“Ừ! Không gọi được xe, nhờ có người đưa tôi đến đây đến mới đến đúng giờ.”
“Có người đưa cô? Ai nha.” Tần Chu sửng sốt, có chuyện trùng hợp vậy sao.
“Hình như tên... Quân Mặc.” Từ trong miệng Hữu Hữu cô vẫn nhớ được tên của cô ấy.
Quân Mặc?
Tần Chu nhíu mày: “Bây giờ cô ở đâu?”
“Hương Thể Mạn Bộ.”
Tần Chu sững người, Hương Thể Mạn Bộ, khu nhà cao cấp nổi tiếng thủ đô, cô ở chỗ đó?
“Đây là khu nhà giàu, sao cô lại ở đấy?”
“Trúng số độc đắc.” Vân Thi Thi lúng túng nói.
“...Vận may thật tốt.” Tần Chu cảm thán từ đáy lòng.
Anh ta dẫn cô đi vào phòng làm việc, chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Có bằng lái chưa?”
“Có, nhưng chắc sẽ không lái.”
“Bạn học Vân Thi Thi, cô có thể đừng ngốc hơn nữa được không?” Tần Chu không chút lưu tình nói.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ đáp: “Không biết lái xe thì trách tôi sao?”
“Ừ, được rồi! Đến khi cô ký hợp đồng, tôi sẽ sắp xếp cho cô một chiếc xe riêng, chuyên dùng để đưa đón cô đi làm.”
Tần Chu nói xong, đưa cô vào phòng làm việc, để cô điền mấy tài liệu, vừa kiên nhẫn dặn dò: “Lát nữa người phỏng vấn cô là tổng giám sát của giải trí Hoàn Vũ. Anh ta nổi tiếng nghiêm khắc, biệt hiệu là Quý Diêm La, khi phỏng vấn, cô phải vô cùng cẩn thận đấy nhé.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Vân Thi Thi điền xong tư liệu, bỗng ngẩng đầu nói: “Nếu như ký hợp đồng, tôi sẽ có người đại diện của mình sao?”
“Có chứ.” Tần Chu nhận lấy tư liệu của cô, vừa nghiêm túc liếc nhìn.
“Sẽ là ai?”
“Khà khà, dĩ nhiên là tôi.”
Tần Chu cười híp mắt nói: “Tinh Trạch đặc biệt muốn tôi quan tâm cô, cô theo tôi ký hợp đồng, tôi sẽ dẫn dắt cô thật tốt.”
Tần Chu là người đại diện át chủ bài của Hoàn Vũ, bất kể thủ đoạn hay tài năng, thậm chí là bối cảnh sau lưng, đều là hạng nhất. Chỉ riêng thành tích đưa Cố Tinh Trạch thành người nổi tiếng, phóng mắt ra khắp Hoàn Vũ, không ai có thể bì kịp.
Mặc dù Cố Tinh Trạch là thần tượng trời sinh, nhưng nếu không có Tần Chu nâng đỡ, sợ khó có thể đạt tới địa vị như bây giờ.
Không thể không thừa nhận, anh ta là một nhân vật vô cùng lợi hại, nếu ví Cố Tinh Trạch là vị vua của giang sơn ngành giải trí, thì có thể hình dung Tần Chu là thừa tướng tận tâm phò tá đế vương.
Cố Tinh Trạch vừa ra mắt đã có thể có vai diễn trong phim Hollywood, liên tục ký nhiều hợp đồng quảng cáo mới, ra mắt đĩa nhạc, nguyên nhân là do trong tay Tần Chu có rất nhiều tài nguyên.
Trong vòng giải trí thứ gì là quan trọng nhất?
Theo trình tự sắp xếp, tài nguyên, bối cảnh, thực lực, thiên phú, tư chất, ngoại hình.
Ngoại hình có thể chỉnh sửa, thực lực không đủ cũng không sao, nhưng duy chỉ có tài nguyên và bối cảnh thường là cầu cũng không cầu được.
Người của vòng giải trí chưa bao giờ dám buông lời trách mắng, muốn nâng ai thì nâng người đó, nhưng Tần Chu không hề có sự lo lắng này, bất kể là ai, phàm là được anh mắng mỏ chỉ dạy, để tâm nâng đỡ thì nhất định sẽ tỏa sáng nửa bầu trời.
Ít nhiều nghệ sĩ nổi tiếng ném cành ô-liu cho anh ta, thậm chí không tiếc số tiền lớn mời mọc, Tần Chu cũng không lay động.
Dưới tay anh ta chỉ có một nghệ sĩ là Cố Tinh Trạch, bao nhiêu công sức đều đổ lên người anh, khiến bao người ghen ghét đố kị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc