Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1613

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu biết rõ của cải của Cung Kiệt, tuyệt đối là cấp bậc giàu có.
Chỉ riêng thu nhập các đơn đặt hàng hàng năm ở khu vực Bắc Mĩ, vượt qua vài tỷ đô – la, khấu trừ chi phí tổn hại, lợi nhuận trên 30 triệu đô – la.
Đây là chỉ riêng thu nhập đơn đặt hàng ở khu vực Bắc Mĩ.
Ngoại trừ nơi đó, giao dịch S***g ống đạn dược ở khu vực Châu Phi lại càng khả quan.
Quan trọng nhất là, Cung Kiệt nắm trong tay hai khu công nghiệp quân sự, xuất xưởng S***g ống đạn dược đến các quốc gia khác, béo bở xa xỉ.
Hữu Hữu từng dùng một câu để hình dung Cung Kiệt, người cậu này của cậu, giàu đến chảy mỡ, tiện tay mò mẫm bả vai của anh, đều đầy ngấn mỡ, bởi vậy, tiện tay ném ra một triệu đô – la, đối với anh mà nói, tuyệt đối không đáng giá nhắc đến!
Chỉ là, số tiền này đối với cha mà nói, vẫn tương đối khách quan.
Hữu Hữu đau lòng vì cha vài giây.
Hoa Cẩm từ đoàn làm phim chạy đến, đẩy cửa ra liền thấy Cung Kiệt, nháy mắt lưng cứng đờ.
Trời ạ, vị thái tử này lại đến nữa.
Ma Quân đại nhân.
Hoa Cẩm cố ý đi qua Cung Kiệt, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dịch Thần, Cung Kiệt thấy anh ta cố ý trốn tránh mình, hơi nhăn mày, “Sao anh lại trốn tránh tôi? Tôi sẽ ăn thịt người sao.”
Anh sẽ…
Chỉ là, lời này Hoa Cẩm chỉ dám nói ở trong lòng, không dám nói ra!
Cung Kiệt là khắc tinh của anh ta, trong cảm nhận của anh ta, còn là cấp bậc Đại Ma Vương.
“Không nói nhiều với mấy người nữa! Em đi ôm cháu gái của em đây!”
Nói xong, Cung Kiệt đứng dậy, đi đến phòng trẻ sơ sinh.
Trở về thảo luận chuyện kết hôn, thế cho nên anh còn chưa gặp một lần Tiểu Nguyệt Dao anh ngày nhớ đêm mong!
Đi vào phòng trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao đang nằm trong nôi ngủ say, Cung Kiệt không nỡ quấy nhiễu bé con, yên lặng ngồi một bên, một tay chống má, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào giường nhìn bé con.
Cũng không biết nhìn như vậy bao lâu, Tiểu Nguyệt Dao ngáp một cái, mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy bé con ngáp, Cung Kiệt cũng vô ý ngáp theo.
Đều nói người có quan hệ thân mật, nếu một người ngáp một cái, người kia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Tiểu Nguyệt Dao mở to mắt, con ngươi đen tuyền xoay xoay, nhìn thấy anh, hơi nâng tay nhỏ lên, chỉ vào anh, y y a a, rơi vào trong mắt Cung Kiệt, trái lại giống như chào hỏi anh.
Gạo nếp nhỏ này, rõ ràng nhận ra Cung Kiệt, H**g phấn giẫm giẫm chân, bàn tay nhỏ hướng về phía anh, nắm lấy!
Đây là tuyên bố cầu ôm ấp!
Cháu gái đòi ôm, làm cậu, tất nhiên là vui vô cùng!
Cung Kiệt đưa tay, luồn qua nách đứa bé, ôm Tiểu Nguyệt Dao vào trong ***.
Nhưng màn tiếp theo, lại làm anh dở khóc dở cười!
Có lẽ ngủ lâu rồi, bé con hơi đói, đôi tay quen thuộc gạt áo Cung Kiệt, mở cái miệng nhỏ, ngăn cách bởi quần áo, chuẩn không có lầm ngậm chặt *** Cung Kiệt.
Lưng Cung Kiệt cứng đờ, cúi đầu nhìn bộ dạng thèm ăn của Tiểu Nguyệt Dao, miệng nhỏ để lại trên quần áo anh một vòng nước, anh không nói gì.
Anh đâu có sữa?
Một màn này, không khéo bị Hữu Hữu đẩy cửa đi vào nhìn thấy, cậu vốn sững sờ, lập tức cười ngửa tới ngửa lui.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười của Hữu Hữu, hấp dẫn một đám người đi đến.
Mộ Nhã Triết đi vào phòng, thấy Tiểu Nguyệt Dao ghé vào *** Cung Kiệt, tay nhỏ vỗ vỗ mặt anh, bộ dạng muốn Pu' sữa, hút không được sữa, còn có chút mất hứng, kêu rên ‘hừ hừ’ vài tiếng!
Vẻ mặt Cung Kiệt u ám, không biết nên khóc hay nên cười, bộ Dạng ch*n tay luống cuống, nhìn thấy Mộ Nhã Triết đi vào, lại càng lúng túng, cầu cứu Vân Thi Thi, “Chị…”
“Ha ha ha!”
Vân Thi Thi cũng cười đến khom lưng.
Cung Kiệt tức giận nói, “Chị, chị còn cười em, còn không nhanh ôm bé con đi Pu' sữa.”
Vân Thi Thi cười nói, “Em đợi một lát.”
Cô xoay người đi lấy bình sữa, sau đó đi tới, để vào tay Cung Kiệt.
Cung Kiệt nhìn bình sữa, còn ngớ ra một phen, Vân Thi Thi giải thích, thế mới biết, lúc Nguyệt Dao Pu' sữa dùng lực mạnh, luôn làm cô rất đau, vì thế cô dùng máy hút sữa, hút sữa để vào trong bình, sau đó để Tiểu Nguyệt Dao Pu' bình.
“Pu' bằng bình lâu rồi.”
Cung Kiệt nhẹ nhàng lắc bình sữa, sau đó để núm cao su đến gần miệng Tiểu Nguyệt Dao, đứa bé mở cái miệng nhỏ hồng hào ra, ngậm chặt *** cao su, uống sữa hăng say.
Vân Thi Thi vẫn không thể khống chế vụng trộm liếc nhìn nước đọng trước *** anh, thỉnh thoảng không nhịn được cười, cười ra tiếng.
Qua trăm ngày của Tiểu Nguyệt Dao, Cung Kiệt ra nước ngoài, lâu như vậy không ôm Tiểu Nguyệt Dao, tư thế vẫn quen thuộc như trước.
Hữu Hữu thấy, vụng trộm nói thầm bên tai Tiểu Dịch Thần, “Cậu ôm bé con chuyên nghiệp như vậy, có đủ tư cách hơn cả cha!”
Mộ Nhã Triết nghe thấy được, véo lỗ tai cậu, âm u nói, “Lại đang nói xấu cha gì đấy?”
“Con chỉ nói là, cậu ôm em gái chuyên nghiệp như vậy, sau này nhất định có đủ tư cách làm bảo mẫu!”
“Cha không phải sao?”
“Cha đương nhiên là bảo mẫu! Bằng không, sao có thể nuôi dưỡng Nguyệt Dao tốt như vậy?”
Lúc này Mộ Nhã Triết mới hài lòng.
Cung Kiệt vừa nhìn Tiểu Nguyệt Dao Pu' sữa, vừa hỏi, “Bây giờ bé con học nói chuyện chưa?”
“Còn chưa đâu! Em gái vừa mới học ngồi xong!”
Ngày đó lúc đi chơi, Tiểu Nguyệt Dao vì ςướק món đồ chơi trong tay Hữu Hữu, lập tức ngồi xuống, làm Hữu Hữu hoảng sợ.
Sau khi về nhà, Hữu Hữu nói chuyện em gái có thể một mình ngồi xuống cho Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, nhưng mà Vân Thi Thi dạy Tiểu Nguyệt Dao ngồi như thế nào, đứa bé vẫn thờ ơ như cũ.
Mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình cô đi vào phòng, thấy Tiểu Nguyệt Dao một mình ngồi xuống, đang chơi đùa đồ chơi, cô bị dọa nhảy dựng lên!
Lúc này cô mới ý thức được, có lẽ Tiểu Nguyệt Dao đã sớm ngồi được, nhưng mà đứa bé chẳng muốn lợi hại, ngoại trừ lấy thứ gì đó hấp dẫn bé con, nếu không bé con tình nguyện nằm, cũng không vừa ý ngồi xuống!
Cung Kiệt không tin, để bình sữa ra, nhìn Nguyệt Dao hướng dẫn từng bước, “Nguyệt Dao, gọi cậu!”
“Y y a a…”
“Cậu! Cậu…”
“Y y a a…”
Vẻ mặt Cung Kiệt ‘Cậu bại bởi cháu rồi’.
Vân Thi Thi nói, “Bé con chưa nói được! Em dạy bé con như vậy, bé con chỉ nghĩ em chơi đùa với bé mà thôi!”
“Đợi bé con mở miệng học nói chuyện, em nhất định phải để bé con gọi cậu đầu tiên.”
“Không được!”
Mộ Nhã Triết không đồng ý, “Cậu ૮ɦếƭ tâm đi.”
Gọi đầu tiên, chắc chắn là ‘Cha’, hoặc là ‘Mẹ’.
Cậu sao?
Nằm mơ đi!
Cung Kiệt cười nhạo một tiếng, "Từ ‘Cậu’ phát âm đơn giản hơn nhiều, không phải sao? Từ cha khó như vậy, Tiểu Nguyệt Dao chắc chắn học không được.”
Người đàn ông nào đó rất tự tin, “Con gái của anh thông minh như vậy, phát âm khó cũng có thể học được.”
“Anh rể, chúng ta đánh cược đi, từ thứ nhất Nguyệt Dao mở miệng gọi chắc chắn là cậu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc